281 Đường Bạch Hà. Đường Bạch Hà chỉ cách đường Thanh Thủy vài con đường, Sở Nguyên bắt đầu từ đường Thanh Thủy đi dạo tới nơi này. Đi qua vài con đường, dọc theo con đường có nhiều cửa hàng bán đủ loại vật phẩm khác nhau.
282 Đêm yên lặng. Con đường lạnh lẽo, người đi đường cô độc. . . . . . Sở Nguyên một mạch đi thủng thẳng giữa đêm khuya, cho đến lúc tất cả các cửa hàng đều đã tắt đèn, người hắn chờ đợi vẫn không xuất hiện.
283 "Đích!" Đồng hồ trong tay Liệt Hỏa phát ra tin tức: "Liệt Hỏa tổ trưởng, Băng đã cưỡng chế tắt công năng thông thoại,quyền của ngài cũng chỉ có thể một lần nữa mở ra cưỡng chế thông thoại, có mở cưỡng chế thông thoại công năng nữa không?""Phanh!" Liệt Hỏa đập bàn.
284 Người không giống người, hồ ly không giống hồ ly, cũng không giống khỉ. Con vật trước mắt này, so với con Từ Bất Tướng(1) trong thần thoại truyền thuyết lại càng không giống.
285 Cô gái chậm rãi ngước lên, há mồm tựa hồ muốn nói cái gì. Nhưng không thể phát ra một chữ nào. Đột nhiên, thân thể nàng mềm nhũn lảo đảo, Mười Một nhanh chóng đưa tay ra ôm nàng vào lòngBên trái cổ của cô gái không ngừng xuất huyết, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo nàng.
286 Đại não con người là một nơi rất thần bí kỳ diệu. Ở đây mỗi ngày đều quên đi rất nhiều, đồng thời cũng có thể tìm được rất nhiều những gì đã quên đi. Ví dụ Sở Nguyên, hắn từng quên hết quá khứ của mình.
287 Trong rừng cây, một cái bóng trắng chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó một bóng đen lại vọt theo. Một người một thú từ Thiên Độ Trấn một đường chạy đến nơi này, tốc độ của hai người rất nhanh, nếu có nhân thấy thì chỉ tưởng mình hoa mắt.
288 Cũng không biết qua bao lâu, người nghiện công việc đó rốt cục cảm thấy hơi mệt mỏi, đứng thẳng người lên vặn vặn eo. Sau đó dùng sức đấm đấm về phía sau lưng.
289 Thân thể rất nhẹ, hình như là đang bềnh bồng trong không gian hư vô. Mười Một rất muốn mở to mắt nhìn một cái xem đây là nơi nào. Nhưng thân thể lại dường như không chịu sự khống chế của hắn, dù muốn động một ngón tay cũng không thể làm được.
290 Thời gian. Đối với một người bất tỉnh thì không có ý nghĩa gì cả. Mặc kệ là ngủ vài giờ, hoặc là mấy ngày mấy đêm, mà có đến vài thế kỷ sau mới tỉnh lại, thì chỉ là ngắn ngủi nháy mắt.
291 "Ồ. " Mười Một lạnh nhạt nói: "Vậy thì thế nào?""Cũng không thế nào cả, chỉ là đến lúc đó ngươi chết chắc đó. Đến thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi.
292 Long Hồn dị năng tổ thật sự là gần phát điên lên, thành viên của tổ, danh hiệu Băng đã mất tích hơn một tháng, bọn họ dùng hết mọi phương pháp mà vẫn không tìm thấy hắn, thậm chí cả thi thể.
293 "Sứa?""Đúng, gien sứa. Ha ha, là ta đặt tên cho nó thôi. Đây là nghiên cứu phát minh mới nhất của ta đó. "Mười Một chỉ chỉ vào kính hiển vi: "Là cái thứ này hả ?"Tiến Sĩ Điên hừ mạnh một tiếng nói: "Không được coi thường phát minh của ta.
294 Màu trắng, là thuần khiết, cùng với biểu tượng với thần thánh, đồng thời nó cũng biểu tượng cho hy vọng. Trong truyền thuyết, lông vũ của thiên thần có màu trắng tinh khiết.
295 Đường Bạch Hà, cửa hàng nhạc cụ. Mười Một vừa bước vào cửa hàng thì lập tức bị lão bản nhận ra ngay, lão bản không đợi Mười Một vào cửa đã từ bên trong lao ra, giống như thấy một thân nhân hơn mười năm không gặp, vẻ mặt kích động nói : "Ái chà, đại ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.
296 Vân Lâu building, đường Nguyệt Quang, lầu 11, phòng 1105 và 1106 liên kề nhau. Lúc này, cửa hai phòng này đều khóa chặt. Mười Một đi đến cửa phòng 1105, móc ra một chuỗi chìa khóa vạn năng, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
297 Quán cà phê Nhã tình, phòng hạng sang. Đây là lần thứ hai Mười Một đến nơi này, lần trước tới đây đã cách nay hơn một tháng. Đợi trong phòng đó không bao lâu, hắn nghe có người gõ cửa phòng, cánh cửa bị người nhè nhẹ đẩy ra, một người phục vụ đi vào trong.
298 Mười Một nhanh chóng rời khỏi phòng cà phê, có Văn Vi tại đó, hắn không cần lo lắng Nguyễn Thanh Ngữ gặp phải lúng túng khi không có tiền trả hóa đơn.
299 Hầu Tử còn chưa kịp nổ súng, đột nhiên dùng lực nhảy sang bên cạnh tức khắc té ngã xuống mặt đất. Cùng lúc đó, "đoàng đoàng đoàng. . . . . . " liên tiếp một tràng thanh âm súng máy vang lên bên trong đình viện, vốn thoạt nhìn cửa gỗ phía trước đã thập phần cũ nát trong nháy mắt tạo ra vô số lỗ đạn.
300 Lúc này Hầu Tử đang giận điên lên, hắn chưa bao giờ giận dữ như lúc này. Từ trước tới giờ chỉ có hắn áp bức người khác chứ chưa bao giờ bị người khác ép cho tới không kịp thở như bây giờ.