21 Hai người mới vừa đi đến cửa phòng ngủ liền nghe từng đợt ầm ĩ chửi bậy từ trong phòng truyền ra.
Lắng nghe 1 lúc, Tề Huy cười huýt sao: “Đỗ ô quy, biệt hiệu này thực dễ nghe.
22 Khi Tiểu Ngốc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, cậu đè huyệt Thái Dương, đau đớn sau say rượu còn không tan, ký ức cũng dừng lại ở trước khi say rượu.
23 Nghi hoặc về nghi hoặc, Tiểu Ngốc chính mình mặc vào kiện áo khoác màu thâm lam theo Tề Huy đi ra. Đi ngang qua một cửa hàng thì, cậu vô ý thức nhìn một chút thân ảnh hai người chiếu vào tủ thủy tinh, đồng dạng kiểu dáng, đồng dạng nhan sắc, xa xa nhìn lại thật là có điểm vị đạo tình lữ trang.
24 Đối với chuyện Tề Huy đột nhiên biến mất, Tiểu Ngốc ngoại trừ có chút thất lạc ở ngoài càng nhiều cũng lo lắng. Dù sao một người cùng mình mỗi ngày bảo trì liên hệ thoáng cái không có tin tức, đổi lại là ai cũng sẽ lo lắng, huống chi người này còn là người tối trọng yếu với sinh mệnh của mình.
25 Hôn cũng hôn, ôm cũng đã ôm, bây giờ còn nghe như thế, đại não Tiểu Ngốc vốn đã như hồ tương nay lại càng loạn hơn nữa.
Thấy cậu một bộ si ngốc, Tề Huy nhếch miệng cười, một bên tựa đầu ghé vào lỗ tai cậu khẽ cắn, một bên đưa tay tiến vào vạt áo vuốt ve thắt lưng cậu.
26 Di động, luôn là tại thời khắc quyết định vang lên.
Tiểu Ngốc thình lình cả kinh, phản xạ có điều kiện dường như đẩy Tề Huy ra, lấy điện thoại cầm tay ra nhìn, nguyên lai là mẹ gọi tới, do dự một hồi, cậu mới ấn nút nhận điện, giọng nói như tiếng sấm rền của Lương ma ma lập tức nổ tung bên tai.