41 Chuyện hai bác đắm chìm trong vui sướng không có biện pháp tự kiềm chế như thế nào tạm thời không đề cập tới.
Lại nói Lôi Nghị. Sau khi y được mẹ nhắc nhở thì tỉ mỉ suy nghĩ một phen, quyết định quán triệt thực thi thật tốt.
42 “Cũng không tệ lắm. ” Lôi Nghị cẩn thận nhìn cái áo lông Cố Dương chọn một chút, cười thở dài nói, “Rất thích hợp cho ba chúng ta mặc. ”
“Anh cũng chưa có thấy qua ông mà, làm sao sẽ biết thích hợp với ông nha?” Cố Dương bĩu môi, tiếp tục xem những kiểu dáng khác.
43 Lôi Nghị bị Cố Dương trêu chọc như vậy khiến cho có chút khẩn trương, vội hỏi: “Cơ bản tôi không có nán lại ở công ty, em cũng biết mà, có thời gian tôi liền trở về bồi em.
44 Nhà họ Lôi luôn luôn sinh sống ở thành phố D, cho nên ở thành phố D có nhà có hộ khẩu, còn có đất.
Không sai, chính là đất.
Ba mẹ Lôi Nghị ở tại vùng ngoại thành thành phố D, ở là một biệt thự nhỏ ba tầng.
45 Đã không phải lần đầu cùng giường chung gối, hai người đều không có cái gì để ngại ngùng.
Trong nhà Lôi Nghị cũng không thiếu quần áo, Cố Dương thay đồ ngủ của Lôi Nghị, cùng Lôi Nghị nằm trên cùng một cái giường.
46 Cố Dương từ chức ở nhà an tâm chờ sinh cũng đã hơn một tháng, trước đó còn tốt, bởi vì buổi tối hắn phải chuẩn bị cơm tối cho hai người, cho nên để Lôi Nghị không phải bị tay nghề nấu nướng không được tốt lắm của hắn tàn phá, mỗi ngày Cố Dương đều nghiên cứu sách dậy nấu ăn một chút, mua chút thức ăn làm chút cơm, ngày trôi qua không tính là quá phong phú nhưng tuyệt đối cũng không được gọi không có việc gì.
47 Cố Dương cảm thấy dường như mình đã trải qua một hồi đại chiến, mồ hôi đầm đìa, thắt lưng đau nhức, thân thể giống như bị cắt thành hai đoạn….
Mệt mỏi quá….
48 Cố Dương hiểu chuyện như vậy, lần thứ hai làm cho Lôi Nghị nghĩ, ban đầu y đến nhà Cố Dương chào hỏi là một lựa chọn chính xác. Bằng không, sau này cũng không có cách nào biết được hai cha con ở cửa đối diện sẽ là người chính cuộc đời này mình yêu nhất.
49 Chuyện Cố Dương chuyển nhà cũng không có nói cho Lâm Mục, cho nên khi Lâm Mục chuẩn bị đến thăm hắn cùng con nuôi thì nhào vào một khoảng không.
Nhìn cửa nhà đóng chặt, Lâm Mục bất đắc dĩ thở dài, đem thuốc bổ mình mua để dưới đất, lấy điện thoại di dộng ra gọi điện thoại cho Cố Dương.
50 Buổi tối lúc ăn cơm, Lôi Nghị cùng ba mẹ nói việc ngày trừ tịch đưa Cố Dương về nhà, quả nhiên giống như y đoán, ba mẹ đều đồng ý, còn nhắc nhở y mua thật nhiều lễ vật.
51 Lôi Nghị cùng một nhà Cố Dương gói sủi cảo xào thức ăn, ăn uống no đủ, liền ngồi phịch ở trên ghế không động đậy nổi.
Ăn thật ngon thật no a….
Lúc thu dọn chén đũa, Lôi Nghị như trước rất tự giác rất chủ động đi hỗ trợ, mẹ Dương bảo Cố Dương đi rửa chén cũng bị ngăn cản.
52 Lúc khoảng mười giờ, mẹ Cố từ tủ quần áo tìm cho bọn hắn hai cái chăn: “Các con nếu như mệt mỏi liền đi ngủ đi, chăn hai ngày trước mẹ đều đã phơi nắng qua, hẳn là rất ấm áp.
53 Ánh mắt Lôi Nghị chợt lạnh, âm thầm khó chịu. Đồng thời may mắn y theo Cố Dương cùng nhau trở về, nếu không Cố Dương còn không phải bị người thân mai mối đến phiền chết a!
Bất quá không đợi y nói cái gì, mẹ Cố liền thở dài: “Chuyện này a, thím cùng ba nó thật đúng là không làm chủ được, từ khi nó hai mươi ba hai mươi bốn đã nói với nó bao nhiêu lần rồi, cũng bảo nó thân cận đi xem mặt không ít cô gái, mỗi lần nó đều là đối phó a, năm nay thì giỏi lắm, từ lúc bắt đầu nghỉ ngày một tháng năm đã không có trở về rồi, nói là bận rộn công việc, thím còn không biết nó sao? Nhất định là sợ chúng ta giới thiệu đối tượng với nó.
54 Bên này Cố Dương và Lôi Nghị trằn trọc, nghĩ tương đối nhiều.
Bên kia, mẹ Cố cũng than thở, trở tới trở lui ngủ không được.
Ba Cố nhịn không được hỏi bà: “Hai ngày nay bà làm sao vậy? Đầu năm lúc nào cũng mày ủ mặt ê, có phải khó chịu ở đâu hay không a? Hay là gặp phải chuyện gì? Đến, nói nghe xem, đừng giấu ở trong lòng.
55 Mẹ Cố đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Cố Dương: “Con nói đứa bé này sắp đầy tháng…. Cũng chính là còn chưa có đầy tháng? Vậy con…. ”
Nói đến đây dừng một chút, mẹ Cố nhớ đến mấy ngày nay thời điểm mỗi lần mình sai con trai làm việc đều sẽ bị Lôi Nghị tìm các loại lý do thay hắn làm.
56 Lúc ăn cơm, mọi người cũng đều hiểu một chút tình hình.
Ba mẹ Lôi cùng cha mẹ Cố tuổi tác không khác nhau lắm, chỉ lớn hơn một hai tuổi, bởi vì hai nhà đều thể hiện thân thiết, cho nên cũng không có khách khí như vậy.
57 Không có áp lực, một thân nhẹ nhàng.
Chính là nói đến Lôi Nghị và Cố Dương giờ phút này.
Gia đình hai người bọn họ đều không phải là cái loại gia đình bảo thủ, không nói đến tình cảm, ngược lại còn là một gia đình thấu tình đạt lý, hiểu ý người khác.
58 Lâm Mục năm mới này vẫn bận rộn như trước.
Kỳ thực cậu vốn có thể không bận rộn như vậy, giống như trước kia, dễ dàng cho mình một kỳ nghỉ, đi ra ngoài du lịch một vòng, rồi trở về tiếp tục làm ông chủ nhỏ của cậu, cớ sao mà không làm?
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không được!
Cậu không rảnh rỗi được!
Mỗi khi rảnh rỗi trong đầu liền sẽ nhớ đến người kia!
Rõ ràng là đã qua lâu như vậy, hơn nữa từ trước khi gặp phải anh ta cho tới bây giờ mình cũng không phải người điên cuồng mà nhớ lại chuyện quá khứ như vậy, vì sao sau khi gặp lại ngược lại cũng không xua đuổi được cái thân ảnh kia?
Bị coi thường.
59 Lúc Lâm Mục ói xong, đẩy Trình Minh ra, ghét bỏ mà cau mày: “Thúi muốn chết …. ”
Trình Minh: “…. ”
“Nếu như anh đến chỉ là muốn nói lời này, vậy bây giờ anh đã nói xong rồi, có thể lăn.
60 Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt đã đến tháng hai.
Cố Dương từ quê nhà trở về thành phố D cũng đã hơn mười ngày rồi.
Ba mẹ Cố Dương ở đây hơn mười ngày, đã có chút hoài niệm về cuộc sống quê nhà, nghĩ muốn về nhà.