21 Kết luận này của Trình Minh làm cho Cố Dương và Lôi Nghị đều có chút sững sờ.
Song tính ẩn? Đó là cái khái niệm gì?
Trình Minh nhìn ra nghi hoặc của bọn họ, tiếp tục giải thích: “Thật ra trên thế giới cũng có những người khác thuộc loại song tính này tồn tại, chỉ bất quá rất ít, hơn nữa đa số phát triển không hoàn toàn.
22 “Thế nào? Có mệt hay không?” Sau khi Lôi Nghị lên xe, săn sóc hỏi.
Cố Dương lắc đầu biểu thị không mệt, hắn lấy cái tư thế hơi ngửa ra sau mà ngồi ở ghế phía sau, tay đỡ dưới bụng, như vậy sẽ thoải mái một chút.
23 Đàn ông đi dạo phố mua quần áo không giống như phụ nữ, lúc bọn họ nhìn trúng mục tiêu mặc thử xem thấy được liền sẽ trực tiếp mua, mua xong cũng sẽ không tiếp tục đi dạo lung tung.
24 Sau khi hai người về đến nhà mới hơn bốn giờ chưa tới năm giờ, Lôi Nghị đem đồ vật đều xách đến nhà Cố Dương, Cố Dương có chút ngại ngùng, đề nghị: “Nếu không những quần áo này trước cầm đến chỗ anh đi.
25 “Đi thôi, đi ăn cơm. ” Lôi Nghị ý bảo Cố Dương đi qua chỗ y bên kia.
Phòng ốc rộng rãi đều dọn dẹp không tệ lắm, sạch sẽ ngăn nắp, rộng rãi sáng sủa.
26 “Con trai a, tuần này con thế nào mà không trở về? Bên kia trùng tu xong rồi con chuyển qua ở, cũng đừng không trở về nhà nha!” Mẹ của Lôi Nghị than phiền nói, “Hơn nữa, nhà mới trùng tu xong, vẫn còn mùi tản ra tương đối nhiều.
27 Lôi Nghị nhìn bộ dáng khiếp sợ của Cố Dương như vậy cũng kịp phản ứng, dân số khá nhiều, ngày nghỉ lễ lại ít, bình thường cũng chỉ có ba ngày, mà lễ Quốc Khánh là bảy ngày, thông thường, lượng người lựa chọn ra ngoài vào lúc này so với dịp năm mới còn có thể nhiều hơn.
28 Khi Lôi Nghị và Cố Dương về đến nhà, vừa vặn nhận được điện thoại giao hàng — giường trẻ em y mua đã đến rồi.
“Được, các anh đưa đến đi. ” Lôi Nghị đứng ở cửa, nhìn cửa nhà Cố Dương mở rộng, sau khi Cố Dương vào nhà cũng không có đóng cửa, khi đi ngang qua tủ lạnh mở cửa tủ tìm bình sữa chua uống.
29 Buổi chiều chủ nhật này trong hai tiếng mấy đồng hồ còn dư lại, Lôi Nghị liên tục đi đi vào vào nhà y và nhà Cố Dương, một chút cầm hai bộ quần áo ngủ qua đến, một chút cầm hai bộ đồ tây qua đến, một chút lại ôm máy tính xách tay và mấy văn kiện qua đến, một chút lại cầm đồ rửa mặt mang theo dép qua đến, lúc hướng trong phòng tắm bày ra ly bàn chải đánh răng vân vân còn khẽ hát.
30 Cố Dương nói ra khiến cho Lôi Nghị cũng trầm mặc trong chốc lát. Nhưng y rất nhanh thì phản ứng kịp, lại hướng Cố Dương bên kia áp sát lại gần, Cố Dương hô hấp đều ngưng trệ, trừng hai mắt nhìn y.
31 Lôi Nghị không có được như mong muốn, buổi tối trở về cũng không có sớm. cho nên nói cơm tối cũng không có tin tức.
Hôm nay hai tiệc liên tiếp, đều là thoái thác không được, y không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai gọi điện thoại báo cho Cố Dương.
32 Cố Dương rất nhanh thì điều chỉnh tốt tâm tình, loại chuyện này, hắn lại không thể lo trước tính sau gi, chuyện đã xảy ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp bổ cứu, mà bây giờ kế sách cũng chỉ có thể gạt người trong nhà trước.
33 Biểu tình của Cố Dương quá mức nhiều chuyện, Lôi Nghị đột nhiên nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, chỉ là cười khanh khách nói: “Có cơ hội, em có thể tự mình đi hỏi ông ấy.
34 Trước ngày nghỉ hai lễ trung thu và Quốc khánh một đoạn thời gian, Lôi Nghị bề bộn quá nhiều việc, mỗi ngày đi sớm về trễ.
Nhưng trên cơ bản, mỗi sáng sớm y đều sẽ phụ trách làm tốt bữa sáng và bữa trưa cho Cố Dương, bữa sáng hai người cùng nhau ăn, bữa trưa Cố Dương chính mình tự ăn, mà bữa tối, lại là Cố Dương làm, nếu như buổi tối Lôi Nghị không có tiệc, trở về nhà cùng Cố Dương ăn.
35 Cố Dương một đêm này mệt đến cơ hồ không thể nào xoay người, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại cảm thấy đau lưng mỏi eo, người bên cạnh nóng hầm hập, ngược lại ôm rất thoải mái.
36 Kết quả không ngoài dự liệu, Lôi Nghị rất nhanh lại đắp kín chăn cho hắn.
“Ngoan, đừng lộn xộn. Hiệu quả này không tệ, em xem em đều toát mồ hôi, ủ đến buổi trưa tôi lại đo nhiệt độ cơ thể cho em, nếu như không sốt nữa chúng ta lấy ra một tầng chăn có được hay không?” Lôi Nghị bá đạo lại ôn nhu mở miệng.
37 Cố Dương do dự một hồi, vẫn là đi tới cạnh cửa mở cửa.
Điện thoại di động trong tay còn đang kêu, đại khái là tiếng chuông tương đối quen thuộc đi, phu nhân quần áo cao quý trang nhã đối diện nghe tiếng cửa phòng mở sửng sốt một chút, tâm nói chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Số cửa phòng nơi Tiểu Nghị không phải là 1602 mà là 1603?
Nghiêng đầu lại thấy một cậu con trai anh tuấn mặc quần áo ở nhà, mẹ của Lôi nghị lại sửng sốt một chút, sao không phải là Tiểu Nghị?
Ánh mắt rơi xuống điện thoại trên tay Cố Dương mẹ Lôi theo bản năng ngắt cuộc gọi điện thoại của mình, quả nhiên, điện thoại di động trên tay Cố Dương cũng ngừng vang.
38 Lôi Nghị vừa nói vừa ôm chầm Cố Dương, chìa tay kéo kéo quần áo Cố Dương, xõa tung quần áo dán chặt ở trên người, bụng Cố Dương liền lộ ra hình dáng thật.
39 Cố Dương từ chối cho ý kiến, ngược lại thì vô tội nháy mắt một cái: “Cho nên tôi mới nói bà tốt!”
Lôi Nghị cười khẽ hai tiếng, cũng không có kiên trì.
40 Lúc ăn xong cơm tối thời gian còn sớm, mới hơn sáu giờ mà thôi.
Trải qua một ngày hôm nay… y như đánh trận.
Cố Dương cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.