21 “Đừng, đừng, Fay. ” Ford Klaus ngắt lời Vu Tử Thạc, hắn không muốn nghe tiếp nữa, mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm ướt chiếu áo sơ mi dưới áo khoác của hắn, chỉ nghe đầu bên kia điện thoại cười nhẹ một tiếng, “Cô nhóc tên Sarah Grano.
22 Chiếc xe màu trắng đậu lại bên đường dưới một ngôi nhà lầu trên đường Sullivan trong khu Brooklyn New York, kiến trúc gạch lát màu đỏ hai tầng, đây là nhà của Sarah Grano, hàng rào bằng gỗ bao quanh ngôi nhà không bị khóa, Vu Tử Thạc nhẹ nhàng đẩy cửa.
23 “Là một tấm hình chụp chung. ” Người sau lưng vừa nói vừa rút khẩu súng giắt sau lưng Vu Tử Thạc đi, hiện tại súng chỉ vào đầu y có tới hai cái, trong căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh sáng màu trắng phát ra từ chiếc đèn pin y đặt trên bàn.
24 Giang Hằng tạm biệt chiếc trực thăng sau lưng, mặt trời đã lên cao. Cặp mắt kính trên sóng mũi khẽ phản xạ ánh sáng, hắn chăm chú nhìn thành phố bên dưới, con đường New York đã lâu không gặp, dòng xe lưu thông không ngừng.
25 Trong phòng máy an tĩnh, ba màn hình lớn trên vách tường phát ra ánh sáng trắng nhạt nhạt, bầu trời chợt chuyển trong bên ngoài cửa sổ trút xuống những tia nắng ấm trông có vẻ yếu đuối.
26 Vu Tử Thạc và Sarah chạy thẳng tới tầng 13, nơi này tạm thời không có ai tuần tra, Sarah thở gấp, đẩy mạnh Vu Tử Thạc, “Chú nói cớm muốn hại tôi, sao còn giao tôi cho người bạn cảnh sát của chú?”“Tôi quen một cảnh sát không tồi, cô ta sẽ bảo vệ cháu.
27 Đẩy Giang Hằng ra, Vu Tử Thạc nhướng cao cặp mắt màu nhạt nhìn đối phương, dưới ánh mặt trời, Giang Hằng dường như có thể nhìn thấy được bóng phản chiếu của mình trong con mắt đó.
28 Chữ cái đầu tiên trong tên Xyli Lederman của Giang Hằng khi làm FBI vừa đúng là hai mẫu tự X-L, lúc đầu hắn tính toán đủ mọi thứ muốn tiếp cận mình, chẳng qua là vì cái hộp đó.
29 Ford nén lại kinh ngạc trong mắt, hắn cuối cùng cũng hiểu, với năng lực của Fay, cho dù đồng thời giải quyết hắn và Hawkes cũng không thành vấn đề. Fay chỉ đang thăm dò hắn, nếu hắn không làm như thế, thì sẽ đổi thành hắn và Hawkes cùng song song ngã xuống dưới súng của Fay.
30 “Nói vậy là ý gì?” Vu Tử Thạc chống vào bức tường sau lưng, dùng mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe miệng, nhìn biểu cảm giận dữ còn mang theo chút rầu rĩ của Giang Hằng, lòng y chợt dâng lên một cảm giác vui sướng khó thể gọi tên, lập tức cười lạnh: “Đại khái anh đoán không được trong lòng tôi ghét anh thế nào.
31 Nohn Iglesias không những tra được tung tích của Sarah, mà còn tìm được kẻ chủ mưu sau màn vụ Sarah. Người này Vu Tử Thạc thậm chí còn từng gặp qua một lần, tuy là từ khá xa.
32 Trong ánh mắt quái dị của hai người, chiếc xe màu xám đậu lại bên đường, Ford vỗ mạnh lên vô lăng, còi xe phát ra tiếng tin tin. “Hai người các anh mẹ nó bị gì vậy?” Nghiêng thân hình mập mạp qua, hắn trừng Vu Tử Thạc trước.
33 Biệt thự của cảnh sát trưởng Dante Local, là người phụ trách cao nhất của NYPD, ông được bảo vệ rất kỹ, không chỉ được trang bị không ít nhân viên bảo vệ, mà xung quanh biệt thự còn có không ít người đi quanh đường gần đó.
34 Ford đi qua, kinh ngạc nói: “Ông bạn, tôi còn nghĩ lần này anh chết chắc rồi chứ. ” Vu Tử Thạc vịn vào hắn đứng lên, cười nhạt nói: “Để anh thất vọng rồi ha, kỳ thật tôi là người thuận tay trái.
35 Bãi đậu xe ngoài trời vắng lặng đậu đầy những chiếc xe tải lớn cùng kiểu dáng, Giang Hằng nhìn xung quanh, không có bất cứ bóng người nào, cơn mưa đã tạm dừng, sau đám mây đen dày đặc lại không hề lộ ra chút ánh sáng, trong không khí vẫn mang theo khí áp thấp hội tụ.
36 Hoàn toàn ngăn cách với ánh sáng, thùng xe chìm vào bóng tối, Giang Hằng siết chặt nắm đấm, câu nói ‘khó giữ nổi bản thân’ của Nohn Iglesias là ý gì? Giật mạnh còng tay nhiều lần, thứ trói buộc bằng kim loại đó vẫn dai dẳng không mòn, hắn dần bình tĩnh lại, biết rõ chỉ dựa vào sức mình thì không thể nào phá được cái còng đáng chết kia.
37 “Tôi thiếu nợ thì không có lý do gì bắt người khác trả, mạng của anh ta là của tôi, chỉ có tôi mới có thể giết anh ta, trừ tôi ra, ai cũng đừng mơ tưởng đụng vào anh ta.
38 Ba mươi phút sau, cửa phòng cấp cứu của một phòng khám bị tông mở, một người đàn ông trung niên ướt như chuột lột đẩy giường bệnh được phủ vải trắng vào, lật vải ra, trên giường là một người bị chấn thương nặng, bác sĩ Manson nhăn mặt nhìn họ, nói: “Người này tôi không chữa.
39 Tiệm cà phê ở góc đường, hương hạt cà phê được mài lan tràn, người đàn ông đứng trước cửa, bên ngoài áo sơ màu trắng sạch sẽ là áo khoác to màu đen, mái tóc màu nâu nhạt khẽ phát sáng dưới ánh nắng mai, y cầm hai ly cà phê, giống như đang đợi ai đó, thấy một người từ bên kia đường đi qua, y cúi đầu, chào hỏi.
40 Đại khái khoảng nửa tháng sau, thân thể Vu Tử Thạc hoàn toàn hồi phục, ủy thác lần này hầu như hoàn toàn khấu trừ tổn thất, Vu Tử Thạc ít nhiều vẫn còn khoảng kiếm được từ chỗ Nohn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50