21 “Không phải chúng tôi bực bội với sự trợ giúp của bà sơ ấy, thưa phu nhân. ” Grazide chỉnh lại chiếc vương miện trên đầu Juliana với một dải ruy băng ngắn màu xanh da trời.
22 Khoảng sân giữa tập trung đông đảo những người lính kị binh đang ngồi trên lưng ngựa. Hầu hết dân chúng ở Langlinais đều có mặt ở đó để nói lời chào tạm biệt, bất chấp rằng đích đến của họ là bí mật và tính chất của chuyến đi không được tiết lộ.
23 “Tại sao lại là Montvichet?” Juliana hỏi. Chàng quay đầu lại, nghĩ cuối cùng cũng đến lúc câu hỏi đó phải đến. Họ đã dừng lại để ăn bữa trưa và nàng đang ngồi cạnh chàng.
24 Vùng Courcy, nước Pháp Giáo hội được cân nhắc là một tổ chức bình đẳng. Tuy nhiên, có những giới hạn quy định một người được coi là bình đẳng ở mức độ nào.
25 Một người lính Templar bị bó buộc phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy. Mệnh lệnh đưa ra nhất định phải được thực hiện. Tại lễ sắc phong của giáo hội, một người đàn ông phải tuyên thệ sẽ quy phục thủ lĩnh tối cao của tổ chức và bất kì sĩ quan giám sát nào khác của anh ta.
26 “Nàng không nên mang vác thứ gì, Juliana. ” “Sebastian, tay trái của em đã lành lại rồi. Thật ra, những lớp băng nên sớm được tháo bỏ mới đúng. Và nếu chàng chịu để ý, thì em đâu có dùng tay phải.
27 Sebastian rất để ý đến ngày hôm trước, nhưng chàng hiếm khi nhìn nàng. Tại nơi trước đó nàng đã nghĩ chàng thật xa cách, thì giờ như thể chàng đang tự tách mình ra không chỉ với nàng mà với tất cả bọn họ.
28 “Ta thấy là nàng vừa tìm ra phòng viết,” Sebastian nói. Chàng đứng sừng sững trong ánh sáng của buổi hoàng hôn, một người đàn ông hoàn hảo. Nàng biết ý nghĩ sống còn của việc nàng ghi nhớ hình ảnh của chàng vào trí nhớ.
29 Tất cả những đêm trong cuộc hành trình, nàng đều đã ngủ trên mặt đất, bao quanh bởi một vòng tròn những kị binh. Sebastian thì luôn giữ một khoảng cách vừa đủ trong tầm gọi.
30 “Cảm động làm sao, ông anh. ” Sebastian nhìn lên phía giọng nói phát ra. Một cuộc tìm kiếm nhanh giúp chàng phát hiện ra ngay. Gregory đứng đó, không phải ở cổng chính dẫn vào Montvichet, mà là ở chỗ bức tường đổ vỡ ở phía bắc.
31 Nhiều phút trôi qua, và Sebastian vẫn chưa quay lại. Như thể mặt đất đã nuốt trọn chàng vậy. Juliana nhặt văn bản của quân Templar lên rồi bước tới mép của cái hầm.
32 Sebastian tránh mặt nàng cho đến hết ngày và cả hai ngày sau đó. Trong ba ngày, chàng cố thoát khỏi việc ở trong cùng một căn phòng với nàng. Chàng làm việc trong đường hầm, rời khỏi đó khi đêm xuống và lại bắt đầu lúc bình minh.
33 Nàng quỳ trước chàng, áo choàng của nàng loà xoà trên hai đầu gối để trần của chàng. Như thể có đến hàng ngàn cây nến xuất hiện đằng sau đôi mắt chàng, chúng dường như đang rực sáng.
34 Juliana đi dọc theo con suối cho đến khi nó uốn cong dưới những tảng đá lớn và biến mất. Nàng nâng váy lên, dò dẫm qua những tảng đá phủ đầy rêu một cách thận trọng.
35 Tu viện thánh nhân từ là một nơi ảm đạm, Jerard nghĩ. Nhưng những khối đá màu xám của nó sinh động hơn nhờ màu xanh non của cỏ cây mọc xung quanh, thậm chí dù đã vào cuối năm.
36 “Tôi cũng thấy nghi ngờ nhiều lắm đấy, thưa phu nhân,” Grazide nói, xông vào phòng viết mang theo một cái khay. Bà đẩy cửa bằng mông, nhăn nhó với Juliana.
37 Nàng thấy lạnh, mặc dù căn phòng rất ấm áp. Cái giá lạnh đến từ trong người nàng và chỉ mới vài giờ trước. Juliana rời khỏi ghế và leo lên cầu thang xoắn ốc để lên tới dỉnh tháp.
38 Ô cửa sổ lớn màu xanh của khu nhà nguyện đã được thay thế bởi một công trình nghệ thuật bằng kính đầy màu sắc. Người thợ thủ công đã sáng tạo nên cửa sổ đó xuất thân từ một gia đình có truyền thống cha truyền con nối, ông và cha anh ta làm việc trong một thánh đường lớn ở Pháp.
39 “Tiếng ồn gì thế?” Nàng ngước mắt nhìn lên trần nhà của khu đại sảnh. Sebastian đưa cốc của chàng cho nàng thay vì trả lời. Nàng lắc đầu. Rượu của Langlinais mạnh nổi tiếng.
40 Một trong những lợi ích với cấp bậc mới của hắn – sĩ quan phụ tá cho ngài Thống chế - là quyền được phép vắng mặt trong các buổi tụ tập với lí do đi thực hiện công việc mà ngài Aubry giao phó.