41 Đông Phương Càn thấy cô đã khôi phục nguyên khí, vì vậy tiếp tục ngồi ở trên mui xe, hai chân thon dài buông thõng trước kính chắn gió, còn thoải mái đong đưa, hai tay chống ở phía sau, vẻ mặt như nghiêng tai lắng nghe.
42 Mãi cho đến sắp hết tháng giêng, công việc của Chúc Kì Trinh mới xem là giảm xuống. Không có việc nhàm chán, nhớ tới trước khi Đông Phương Càn mang cô đi đạo quán Teakwondo, vì thế quyết định qua luyện tập một chút.
43 Đông Phương Khải Ca nhìn thấy cái ly bị đập bể, lập tức hối hận không thôi, trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhưng lại không bỏ qua được mặt mũi, mà còn cứng cổ rống: "Vẫn còn tranh cãi với tôi? Mặc mũi của tôi đều bị cô làm cho mất hết! Cùng tôi kết hôn ba mươi năm cô còn không an phận.
44 Buổi trưa, Đông Phương Càn thay y phục, mang đồ ăn bà Hạng làm đến bệnh viện, cùng Chúc Kỳ Trinh ăn cơm trưa. Sau đó, liền tựa vào trên ghế sô pha nhỏ nhắm hai mắt lại chợp mắt.
45 Đông Phương Càn không có ý kiến khác, xoay người đi tới hướng cửa thang cuốn. Hoàng Thiếu Khanh như có điều suy nghĩ nhìn Từ Hoan Hoan một cái, nói: “Đi thôi!”Đến khu vật dụng gia đình ở tầng trệt, mục đích Đông Phương Càn rất rõ ràng, trực tiếp đến cửa tiệm có danh tiếng, hỏi: “Thảm lông dê châu Úc có những loại nào?”Nhân viên cửa hàng vừa đến thấy mới sáng liền có khách hàng tới mua thảm mắc như vậy, với lại ba người đi vào mỗi người đều có dáng vẻ nổi bật, ba nhân viên lập tức vây quanh, nhiệt tình dẫn họ vào mà giới thiệu.
46 Sau khi xuất viện về nhà, Chúc Kỳ Trinh đã biến thành nửa tàn phế, mỗi ngày không ngồi thì nằm, ăn cơm không dùng đũa được nên phải dùng đến muỗng, nhưng cũng không thuận lợi lắm.
47 "Còn không nhanh nói vấn đề chính!" Chúc Kỳ Trinh vẻ mặt nghiêm túc khẽ trách mắng. Hoàng Thiếu Khanh ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói, "Sau lại nghe nói bọn họ chạy trốn tới Hongkong.
48 Cuộc so tài thứ nhất tiến hành đúng kỳ hạn, là ở bên trong phòng thể dục tạm thời trải ra cái đệm mà làm thành đấu trường, chung quanh còn bao quanh một vòng thương nghiệp tài trợ quảng cáo, xem ra Taekwondo bây giờ càng ngày càng được chú ý.
49 Sau khi chụp ảnh kết thúc, Đông Phương Càn trực tiếp lái xe đi tới sân bay, hai người ở bên trong sân bay ồn ào cùng ăn McDonald 's trải qua một bữa ăn tối không chút lãng mạng nào.
50 Trận đấu Taekwondo biểu hiện của Chúc Kỳ Trinh thật dũng mãnh, một mạch đánh tới một phần hai bán kết, chỉ là ở trận này gặp phải đối thủ mạnh, ba trận tiếp một thắng hai thua không địch lại đối thủ bị thua, bị chặn tại vòng ngoài trận chung kết, cũng kết thúc giấc mộng về cuộc hành trình đến Bắc Kinh thăm người thân của cô.
51 Hơn một tháng sau, Chúc Kì Trinh tẽ đầu ngón tay đếm ngược thời gian Đông Phương Càn sắp hoàn thành học tập về thăm gia đình, trong lúc vô tình ở trên TV thấy tin tức thứ nhất làm cô khiếp sợ.
52 Một lần nữa chiếc xe gắn máy đi đến cửa xổ, xen lẫn với âm thanh của xe là tiếng la lớn như mưa gió: "Tiểu thư, đèn lớn hư rồi, rất nguy hiểm, cô đừng có lái xe nữa!""Chút tài mọn này mà cũng dám dùng? Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?" Cô sớm đã bị cơn tức giận cùng kinh sợ đả kích, suy nghĩ đã trở nên hỗn loạn, không chút suy nghĩ bật thốt lên.
53 Hơn bốn giờ chiều, mưa đã tạnh, hai người cuối cùng cũng đến thôn đóng quân của Đông Phương Càn, thật xa xôi, liền trông thấy từng hàng lều trại dựng trên khu đất cao.
54 Hai người đang hôn đến quên mình gần như không thể tự động kiềm chế, đột nhiên một người lao tới, cuối cùng hôn thật quá lâu, “ô! Ngại quá ngại quá, tôi cái gì cũng không nhìn thấy!”Hai người cũng lập tức buông tay tách ra, Chúc Kì Trinh đỏ mặt hận không được chui xuống vùi đầu vào đất.
55 Sáng ngày hôm sau, Đông Phương Càn không có đi tiễn Chúc Kỳ Trinh, người tới cũng không phải là An Dịch, bị phát tới là một chiến sĩ nhỏ, cậu nói, sáng sớm Đông Phương Càn phải ra ngoài tham gia nhiệm vụ cứu viện rồi, về phần An Dịch thì cả đêm hôm qua không về.
56 Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, cô chạy đến tay vịn hành lang người cúi thấp nhìn xuống. Trong cơn hồng thủy cuồn cuộn chỉ cách mình có nửa thân người, liền mới vừa gợn sóng dâng lên cũng sớm bị dòng nước xiết hỗn độn tách ra, nào còn bóng dáng người nữa?"Đông Phương Càn! Đông Phương Càn! Đông Phương Càn!" Cô mang theo tiếng khóc nức nở hướng về phía cơn hồng thủy lớn tiếng thét gào, "Mặt cá ươn, anh ra đây cho em! Mau ra đây!"Cô gấp đến độ dậm thẳng chân xuống, trên hành lang đánh vào tay vịn.
57 Buổi tối sau khi về đến nhà, Chúc Kì Trinh vội vội vàng vàng từ ngực anh cầm lấy huy chương, sau đó ngồi ở trên giường lật xem. Đông Phương Càn thay xong quần áo, thấy dáng vẻ cô yêu thích huy chương lhoong buông tay, không khỏi hé miệng mỉm cười, cúi người hôn mặt gò má của cô một cái.
58 Không nói hai lời, Chúc Kỳ Trinh cầm điện thoại di động lên gọi cho tái xế của Đông Phương Khải Ca, điện thoại vừa thông, cô cuống quýt hỏi: "Tại sao ba cùng mẹ lại cùng nhau tiến vào? Có phải anh đã nói thật với ba hay không? Nói là tôi để cho anh dẫn ông tới?"Bên đầu điện thoại kia là giọng nói bất đắc dĩ của tài xế, "Cái gì tôi cũng chưa nói, chỉ mang người tới đây mà thôi.
59 Lòng háo thắng của Trương Tuyết cực mạnh, bắt đầu không phải là kháng cự gặp mặt, ngược lại bà muốn nhìn xem Đông Phương Khải Ca rốt cuộc tài ba(1) đến đâu, trải qua chiến trường, có thể chưa đến ba mươi đã lên đoàn trưởng, hơn nữa đối với chuyện hôn sự chọn lựa việc tạm xử lý không chủ động không khước từ lại có thể giống với cách thức của mình như vậy, tất cả những điều này đều gợi lên trí tò mò của bà.
60 Một ngày tan việc về đến nhà, Trương Tuyết thấy một lá thư gửi cho mình ở trên bàn. Tiện tay cầm lên, không cần nhìn địa chỉ gửi đến, nhìn kiểu chữ không, cũng đã biết là ai viết ra.