Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Người Yêu Biến Hình Chương 17: Chương 10

Chương trước: Chương 16: Chương 9.2



Sau khi Đỗ Vũ Thần và Ân Tuyên Mai liên tục xin nghỉ mấy ngày, lúc gần giữa trưa hôm nay lại cùng nhau đến công ty đi làm, chuyện này thực sự làm kinh hãi tất cả các thành viên trong công ty, đoàn người đều lấy "Có sắc nhãn quang" tựa như thăm dò, tựa như nghi kỵ để ý đến Ân Tuyên Mai, chỉ có Lâm Vĩ Chân dùng ánh mắt sáng rõ nhìn chằm chằm cô dò xét đến cùng.

"Tiểu Mai, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Vĩ Chân vừa tò mò lại quan tâm ngồi ở trước mặt Ân Tuyên Mai hỏi.

"Tớ...... Chuyện này......" Ân Tuyên Mai có chút xấu hổ ấp úng, cái này muốn cô nói như thế nào đây? Mặc dù tất cả chuyện này đều có nguyên nhân, thế nhưng chút suy đoán và lời đồn đãi này cũng có một phần là chân thật nha, cô cũng không thể một mực phủ nhận được!

"Này cái gì nha? Cậu nói chuyện đi chứ!" Lâm Vĩ Chân không nén được tính tình nói.

"Cậu muốn tớ nói thế nào đây!" Ân Tuyên Mai ngượng ngùng nhìn đi nơi khác.

"Như vậy tất cả lời đồn đãi đều là thật hả!" Lâm Vĩ Chân ngốc một chút lại hỏi: "Mấy ngày nay cậu xin nghỉ thật sự đều là vì ở chung một chỗ với tổng giám đốc à?"

"Ừ." Ân Tuyên Mai gật đầu: "Chỉ là không giống như bọn họ tưởng tượng, chúng tớ......"

"Mặc kệ bọn họ nghĩ cái gì, cậu chỉ cần nói cho tớ, các cậu tới trình độ nào rồi?" Lâm Vĩ Chân ngắt lời cô, khẩn trương hỏi: "Là một lũy, hai lũy, ba lũy hay là toàn bộ lũy đều đã đánh rồi?"

"Cái gì một lũy, hai lũy chứ? Tớ nghe không hiểu á!" Ân Tuyên Mai trợn trắng mắt trừng cô ấy.

"Tiểu thư, sao một chút thuật ngữ cậu cũng nghe không hiểu thế?" Lâm Vĩ Chân không chịu được thì thầm, sau đó rất rõ ràng giải thích cho cô nghe: "Cái gọi là một lũy chính là dắt tay, hai lũy là hôn môi, ba lũy là âu yếm, mà đánh toàn bộ lũy không phải chính là chỉ ân ái sao!"

"Tớ cho là bọn họ đều dùng A, B, C để bày tỏ......" Ân Tuyên Mai đỏ mặt lầu bầu nói.

"Đó là trước kia, hiện tại thời đại khác nhau rồi." Lâm Vĩ Chân ngắt lời của cô nói: "Nhanh lên một chút, cậu còn chưa có nói cho tớ, rốt cuộc cậu và tổng giám đốc đến mấy lũy rồi hả?"

"Cậu hỏi cái này làm cái gì chứ?" Ân Tuyên Mai ngượng ngùng nói lảng ra chuyện khác.

"Tớ quan tâm cậu mà!" Lâm Vĩ Chân nói như chuyện đương nhiên, bày ra vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa: "Mau nói cho tớ biết á!"

"Bốn lũy." Đưa ra bốn ngón tay, Ân Tuyên Mai thẹn thùng nói cho cô ấy biết.

"Bốn lũy." Đầu tiên Lâm Vĩ Chân hơi sửng sốt một chút, nhưng một lát sau cô ấy đột nhiên lĩnh ngộ, trợn to mắt, cô ấy nhìn chằm chằm Ân Tuyên Mai: "Cậu nói là đã đánh toàn bộ lũy rồi?!"

Ân Tuyên Mai gật đầu một cái với cô ấy.

"Trời ạ nha!" Lâm Vĩ Chân mà bộ muốn té xỉu: "Anh ta nói cái gì? Có nói sẽ phụ trách hay không?"

"Anh ấy nói...... Anh ấy yêu tớ, còn nói...... Muốn kết hôn với tớ." Ân Tuyên Mai thành thật nói cho cô ấy biết.

"Anh ta nói như vậy thật sao?" Lâm Vĩ Chân yên lặng, sau đó vừa lắc đầu, vừa gật đầu nói: "Không được, lời nói của đàn ông không có một câu nào là sự thực, tốt nhất là cậu phải chú ý một chút! Bằng không cậu lập tức kéo anh ta đi công chứng kết hôn đi, để bảo đảm chắc chắn không có bất ngờ gì."

"Đúng, tôi cũng cho là như thế." Đỗ Vũ Thần tiếp lời.

Chẳng biết từ lúc nào, anh đã đứng ở bên cạnh hai cô gái, nghe hai cô ấy nói chuyện, anh cảm thấy buồn cười nhưng càng nhiều hơn là tò mò, anh thật sự không hiểu rõ loại động vật tên gọi là “phụ nữ” này lắm, cũng vĩnh viễn không đoán ra câu kế tiếp trong miệng các cô ấy là khen ngợi hay là chê bai?

Ân Tuyên Mai và Lâm Vĩ Chân bị giọng nói đột nhiên xuất hiện của anh dọa sợ hết hồn, nhất là Lâm Vĩ Chân, cô ấy quả thực sắp sợ chết rồi, đáy lòng không nhịn được mà kêu rên: Làm thế nào đây? Cô nói xấu ở sau lưng tổng giám đốc, thế nhưng lại còn xui xẻo bị người ta nghe được, xem ra cô xong đời rồi!

"Ách...... Tổng giám đốc......" Lâm Vĩ Chân đau khổ lên tiếng chào hỏi Đỗ Vũ Thần.

"Đừng khẩn trương, Lâm Vĩ Chân, tôi sẽ không trách cô." Nhìn nét mặt cười khổ của cô ấy, Đỗ Vũ Thần nhướng mày cười một tiếng, sau đó tựa như nghiêm chỉnh nói với cô ấy: "Ngược lại, nếu như cô có thể giúp tôi lừa được Tuyên Mai vào lễ đường, tôi nhất định cho cô một cái đại hồng bao, để tỏ lòng cảm ơn."

"Đỗ Vũ Thần!" Ân Tuyên Mai tức giận rống to với anh.

Lâm Vĩ Chân bị anh làm rối tung lên, quả thật là một đầu mơ hồ, rốt cuộc người nào nên chịu trách nhiệm với người nào đây?

"Gọi lớn tiếng như vậy nha!" Đỗ Vũ Thần nhướng mày nhìn Ân Tuyên Mai đang tức giận: "Không ngờ bữa sáng còn chưa ăn, bữa trưa cũng chưa ăn mà em vẫn còn có hơi sức để hò hét như thế! Có thể thấy vận động buổi sáng của chúng ta còn chưa đủ kịch liệt." Anh nửa đùa mà nói.

"Đỗ Vũ Thần, anh còn nói......" Ân Tuyên Mai mắc cỡ chết được, cô đỏ mặt dùng ánh mắt cảnh cáo anh.

"Được, anh không nói, chúng ta đi ăn cơm đi!" Một tay nắm tay cô, anh ôm cô về bên người công bố quyền sở hữu: "Lâm Vĩ Chân, cùng đi đi?"

"Ách, cám ơn tổng giám đốc, tôi đã có hẹn với người khác rồi." Lâm Vĩ Chân sợ hết hồn, vội vàng cự tuyệt ý tốt của Đỗ

Loading...

Xem tiếp: Chương 18: Chương 10.2

Loading...