Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Người Yêu Biến Hình Chương 10: Chương 6.2

Chương trước: Chương 9: Chương 6



"Ah? Số Ba đến rồi!" Đột nhiên Nghiêm Linh Quân sợ hãi kêu lên.

"Cái gì?" Ân Tuyên Mai không yên lòng quay đầu lại hỏi.

"Nhìn xem, hôm nay Số Ba cũng tới." Nghiêm Linh Quân chỉ về đằng trước cách đó không xa, "Không phải ngày mai anh ta mới đến sao? Sao hôm nay đã tới rồi? Còn cầm theo một bó Tulip. . . . . . Tulip? ! Tớ không nhìn lầm chứ?" Cô ấy nghẹn họng nhìn trân trối kêu to.

Nhìn về phía Nghiêm Linh Quân, Ân Tuyên Mai lập tức hít vào một hơi, không nhìn lầm, thật sự là anh!

Nhìn chằm chằm Đỗ Vũ Thần ưu nhàn đứng ở cửa canh chừng cô, cả trái tim của cô đều bất ổn, tại sao anh lại ở đây? Sao anh lại biết cđượci chỗ này? Tại sao anh lại đến? Hàng nghìn vấn đề thoáng qua trong lòng cô, nhưng không có một đáp án nào.

"Ai da, Dương tiên sinh, anh thật đúng là thông suốt đấy! Tại sao đột nhiên hôm nay lại đổi sang tặng Tulip thế?" Vừa thấy Dương Chấn Vũ, Nghiêm Linh Quân lập tức quên đi sự tồn tại của Uông Chính Hoa, cô ấy thay đổi vẻ mặt mới vừa giả vờ đứng đắn, rất bà tám nói.

Dương Chấn Vũ không để ý đến Nghiêm Linh Quân, giống như thường ngày đưa bó hoa tới trước mặt Ân Tuyên Mai.

Trừng mắt nhìn bó hoa, thế nhưng Ân Tuyên Mai lại không muốn nhận lấy, tại sao? Trước đây không phải cô đều không ngại ngùng gì mà nhận lấy luôn sao? Hôm nay tại sao phải do dự đây? Là bởi vì đôi mắt nhìn chằm chằm cô kia sao?

"Ai da! Dương tiên sinh, tiểu Mai chúng tôi hình như không thích Tulip! Lần sau anh cũng không cần mua Tulip nữa, đổi sang (di.da.l.qy.do) mua bách hợp là được." Nghiêm Linh Quân làm bộ tốt bụng nói cho anh ta biết, thấy vẻ mặt động tác của anh ta vẫn như cũ không thay đổi, cô ấy còn nói: "Anh một mực giơ tay chẳng lẽ không mệt sao? Có muốn nghỉ một chút không? Hoặc là anh dứt khoát đưa bó Tulip này cho tôi, sau đó lại đi mua một bó khác là được."

Nói xong cô ấy không khách khí đưa tay nhận lấy hoa từ trên tay anh ta, cô ấy ngược lại muốn xem cái tên Số Ba này đến cùng có thể duy trì bộ dáng bình thản này bao lâu! Nghiêm Linh Quân nghĩ.

Uông Chính Hoa ở bên cạnh quả thật nhìn đến ngây người, thì ra là không phải chỉ có anh ta bị chỉnh, ngay cả cái người dáng dấp hùng tráng uy vũ, bị gọi là Dương tiên sinh trước mắt này đều tránh không khỏi bị Nghiêm Linh Quân trêu đùa! Nhìn một chút, anh ta lại có chút không đành lòng mở miệng: "Nghiêm tiểu thư, cô không nên làm khó. . . . . ."

"Ah? Sao anh vẫn ở chỗ này vậy?" Nghiêm Linh Quân ngắt lời anh ta, buồn bực hỏi.

"Tôi vẫn luôn ở chỗ này chưa đi nha!" Uông Chính Hoa vô tội trả lời.

Trừng mắt nhìn anh ta, Nghiêm Linh Quân thay vẻ mặt người tốt làm việc tốt, cô ấy lắc đầu thở dài nói: "Hai người các anh đuổi theo tiểu Mai lâu như vậy, nhưng mà một chút thành quả cũng không có, chẳng lẽ các anh đều không cảm thấy kỳ quái sao?" Cô ấy liếc nhìn Dương Chấn Vũ trước, sau lại nhìn về phía Uông Chính Hoa, sau đó bắt đầu phát huy "Bẻ công" của mình bắt đầu nói nhảm: "Thực không dám dấu diếm, trong lòng tiểu Mai sớm đã có đối tượng rồi. . . . . ."

Lần này Ân Tuyên Mai không ngăn cản lời nói nhảm nhí của cô ấy, bởi vì cô nhìn thấy Đỗ Vũ Thần đang chậm rãi đi về phía cô, trời ạ! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao cô lại có loại "Kinh hồn bạt vía" dự cảm không tốt?

Đỗ Vũ Thần đi từ từ đến trước mặt Ân Tuyên Mai, trước mắt đoàn người đang nhìn anh chăm chú lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn cô!

Trợn to mắt, Ân Tuyên Mai ngây ngô tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng bất thình lình của anh, Ông trời ơi..! Anh đang làm cái gì? Anh lại dám hôn cô trước mắt bao người? ! Anh làm sao dám? Anh tại sao có thể? Trong lòng cô thoáng qua một chút tức giận.

"Anh. . . . . . Ưmh. . . . . ."

Cô giận không kiềm được mở miệng, thế nhưng anh lại thừa cơ đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cô, không chút kiêng kỵ mãnh liệt hôn cô, trong kháng nghị mơ hồ của cô làm sâu hơn nụ hôn của mình.

Không thể tiếp tục suy nghĩ nhiều, Ân Tuyên Mai đưa tay ôm cổ của anh, từ bị động sang chủ động, dotừ phản kháng đến hớn hở tiếp nhận.

Nghiêm Linh Quân trừng to cặp mắt nhìn hình ảnh hạn chế độ tuổi này, cô ấy không biết vai nam chính diện mạo phi phàm này nhô ra từ nơi nào thế? Anh là ai? Lại dám to gan hôn vai nữ chính xuất sắc Ân Tuyên Mai của chúng ta trước mắt hai người theo đuổi, chẳng lẽ anh không sợ bị người K sao?

Quay đầu nhìn về phía Uông Chính Hoa, chỉ thấy anh ta đỏ mặt đưa mắt nhìn sang nơi khác, xem ra Số Hai này không có một chút tính uy hiếp nào; lại chuyển hướng sang Dương Chấn Vũ, chỉ thấy anh ra tái mặt, cứng còng đứng ở đó nhìn chằm chằm hai người hôn hít, mà hoa trên tay sớm bị anh ta bóp nát, người đáng thương! Nghiêm Linh Quân nghĩ.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, Đỗ Vũ Thần nhét Ân Tuyên Mai vào dưới cánh chim, nhìn chăm chú vào ba người vẻ mặt khác nhau phía trước.

"Anh là ai?" Dương Chấn Vũ là người đầu tiên mở miệng nói chuyện.

"Đỗ Vũ Thần." Đỗ Vũ Thần trầm ổn mở miệng.

Nghiêm Linh Quân trợn to mắt, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được giọng nói của Dương Chấn Vũ, vì điểm này, cô ấy không khỏi bắt đầu bội phục cái người gọi là Đỗ Vũ Thần này.

"Quan hệ giữa các người là thế nào?" Dương Chấn Vũ hỏi tiếp.

"Anh thấy quan hệ giữa chúng tôi là thế nào?" Đỗ Vũ Thần không cho anh ta câu trả lời thẳng thắn, chỉ là cúi đầu nhìn Ân Tuyên Mai mặt đỏ bừng đang rúc vào trong ngực anh.

Nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, Dương Chấn Vũ không tiếp tục hỏi nữa, một tia không cam lòng thoáng qua đáy mắt anh ta, anh ta xoay người cũng không quay đầu lại rời

Loading...

Xem tiếp: Chương 11: Chương 7

Loading...