201 Sau khi Tiết Noãn Nhi thu dọn bát đũa trong phòng bếp xong, một mình ngồi thẫn thờ trong phòng khách. Cô phải nghĩ ra cách gì đó, cứ tiếp tục như thế này chắc chắn bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm sâu đậm.
202 Trên đường tới bệnh viện, trong đầu Tô Y Thu vẫn văng vẳng lời nói của mẹ chồng. "Trong những gia tộc chúng ta, phụ nữ sinh con là một chuyện rất quan trọng, con nhất định phải hiểu được câu mẹ quý nhờ con"Tô Y Thu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật hai bên đường chạy vun vút về phía sau, trong lòng lo lắng bất an.
203 Cô nhận điện thoại, "Alo""Noãn Nhi, lát nữa tôi không thể đưa cô về nhà, tối nay tôi có hẹn gặp mặt với bạn""Vâng""Cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?""Không có""Vậy.
204 "Cô" Ngự Giao đẩy cơ thể người phụ nữ ra, nhưng cơ thể cô ta yếu ớt như không xương tiếp tục tựa vào trong ngực anh. "Anh, tôi say. . . " Người phụ nữ nhẹ nhàng phả ra một hơi, giọng nói quyến rũ chết người.
205 Đồng Bội vừa định xoay người rời đi, nhưng không còn kịp. . . Y Thu bước nhanh tới cánh cửa ra vào, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Đồng Bội đứng ở trước cửa gương mặt có vẻ hoảng loạn.
206 "Tôi ở dưới lầu. " Giọng nói dịu dàng của Ngự Giao như lẫn trong tiếng gió, giọng nói bá đạo hàng ngày như bị gió thổi tan chỉ còn lại sự dịu dàng. Giờ phút này, anh không còn là Tổng giám đốc quyền cao chức trọng, cũng không phải là nhân vật khiến người khác chỉ cần nghe đến cái tên thôi đã sợ mất mật, giờ này anh chỉ còn là một người đàn ông bình thường khổ sở đau đớn vì nỗi nhớ người yêu.
207 Sáu năm trước, cô đã không thích Ngự Giao giết ngườiNgự Giao cười cười, "Đừng lo, tôi biết nên xử lý như thế nào"Nhìn sắc mặt có chút khó choi của cô, anh liền hỏi: "Cô không thích tôi giết người phải không?"Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, "Tôi.
208 Cô còn nhớ rõ trước khi chết, Hiên Bạch chết vẫn dặn dò cô nhất định phải sống thật tốt. Cũng vì anh, cô mới có được suy nghĩ nhất định phải sống, phải cho con trai chào đời an toàn, mới có thỏa thuận mệt mỏi này với Dương Tuyết HoaNếu như lúc đầu không phải là Hiên Bạch, có lẽ cô đã sớm từ bỏ cuộc sống này rồi.
209 Ngày trước, Ngự Giao ghét nhất là bệnh viện. Anh còn nhớ rõ, Gia Hạo đã chết trên đường đi tới bệnh viện, khi anh bỏ lại tất cả công việc chạy tới, nhưng không kịp nhìn thấy Gia Hạo lần cuối cùng.
210 "Phu nhân" Tiết Noãn Nhi lẽ phép gật đầu chào Phùng Quân Bình. tô Y Thu dịu dàng cười cười nói: "Là cô đưa chồng tôi vào bệnh viện đúng không?""Vâng. Hiện giờ tổng giám đốc đang nghỉ ngơi""Cảm ơn cô""Không có gì ạ"Tiết Noãn Nhi nhìn Tô Y Thu, cô ấy vẫn xinh đẹp vẫn dịu dàng như vậy.
211 Tô Y Thu lập tức chảy nước mắt. Cô biết chuyện mình không ly hôn khiến anh tức giận, nhưng tất cả đều vì cô quá yêu anh. "Các người cút ra ngoài cho tôi! Tôi muốn được yên tĩnh" trong đôi mắt Ngự Giao vằn lên tia máu, tức giận chỉ thẳng ra cửa"Ngạn Bằng.
212 "Tôi. . . " Tiết Noãn Nhi khó xử nói. "Đừng có tôi tôi nữa, mau tới đây nhanh lên, đây là lệnh của cấp trên. " Biểu hiện của anh vừa có vẻ độc tài vừa có chút tích cách trẻ con.
213 "Tô. . . " Tiết Noãn Nhi kinh ngạc vội vàng đổi lời: "Phu nhân"Tô Y Thu căm phẫn nhìn người phía trước, trên mặt vẫn còn ướt nước mắt. "Đê tiện"Tiết Noãn Nhi ngẩn người, không ngờ hai từ thô lỗ này lại được phát ra từ một người luôn dịu dàng lịch sự như Tô Y Thu"Bốp" Tô Y Thu bước tới vung tay tát một cái thật mạnh lên má Tiết Noãn Nhi.
214 Cuối cùng Tiết Noãn Nhi ý thức được sự tồn tại của bản thân chỉ mang tới cho Y Thu đau khổ, cái bạt tai trong bệnh viện đã thức tỉnh cô. Cô không nên lưu luyến thứ tình cảm vui vẻ hạnh phúc ngắn ngủi với Ngự Giao, không nên để bản thân bị ham mê nhất thời.
215 Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Tô Y Thu, tay trái chống cằm nghiêng người nhìn cô. Ánh mắt người đàn ông đó sáng lên, mang theo sự mê hoặc. Tô Y Thu bị một người đàn ông xa lạ nhìn như vậy hơi mất tự nhiên, nhíu mày: "Anh nhìn tôi làm gì?"Trước đây khi tới quán bar, có không ít đàn ông tới bắt chuyện làm quen, nhưng cô chưa từng để ý tới những người đàn ông đó, huống chi hiện giờ tâm trạng cô đang rất tồi tệ, không muốn để ý tới những người xung quanh, quay mặt sang hướng khác.
216 "Anh Bằng, em biết tồi" Hít sâu một hơi cố gắng mỉm cười, trong nụ cười đó là tình yêu kiên định với anh. Nhưng những giọt nước mắt đau lòng không ngừng chảy xuôi trên gương mặt cô.
217 Sau khi hạ quyết tâm đưa ra quyết định này, trong lòng Ngự Giao trở nên thông suốt thoải mái hơn, cuối cùng anh hiểu được một đạo lý, thì ra khi thực sự yêu một người, không nhất định phải nhốt người đó ở bên cạnh mình, mà là để cho người mình yêu được hạnh phúc.
218 Tiết Tiểu Diệc quay đầu, đưa tay bàn tay nhỏ bé ra đập ba cái vào bàn tay to lớn của Ngự Giao, vẻ mặt nghiêm túc: "Chú yên tâm, cháu hứa sẽ không nói ra, hơn nữa khi trở về cháu nhất định sẽ dạy dỗ Noãn Nhi, để sau này mẹ đối xử với chú Thẩm tốt hơn.
219 Băng Dao mặc áo choàng tắm, còn chưa kịp sấy khô tóc vội vàng chạy ra cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy Ngự Giao đứng trước cửa. Mấy năm nay một mẹ một con sống bên ngoài, cho nên việc gì cô cũng rất cẩn thận, đặc biệt là buổi tối, không biết người gõ cửa là ai cô sẽ không mở cửa.
220 Băng Dao đi vào phòng đọc sách, lập tức bật máy vi tính sau đó coppy tài liệu trong đĩa CD, điều khiến cô kinh ngạc hơn là không hề có bất kỳ một mật mã nào.