21 Đóng chặt cửa phòng, bốn cánh môi đói khát chặt chẽ dán lấy nhau, cho đến khi không khí trong phổi gần như không còn mới không nỡ rời xa, hai bàn tay ta nhanh chóng cởi xuống quần áo và đồ dùng toàn thân của hắn, sau khi cẩn thận nhìn một lần, tốt, không có bất cứ dấu vết gì, lại đưa mũi tới gần ngửi ngửi: “Ừm.
22 Buổi tối hôm nay không khí rất quỷ dị, 4 người chúng ta ngồi trong lương đình, bên trái ta là Tư Đồ Dật, bên phải là Yến Thu Phi, đối diện là Thanh Ba.
23 Chuyển mắt đã tới cuối tháng, gió lạnh bên ngoài không ngừng rít gào, trên bầu trời cũng bay xuống từng đóa từng đóa hoa tuyết lớn, Yến Thu Phi đã dẫn Thanh Ba quay về Tây Bình Quốc mừng năm mới, mà ta cũng bởi vì sợ lạnh mà cả ngày làm ổ trên giường.
24
“Đau quá a, ô. . . ” Nước mắt ta từng giọt rơi xuống, không phải ta muốn khóc, là ta thực sự rất đau.
Tư Đồ Dật nửa quỳ ở bên giường, nhẹ nhàng xoa bụng ta: “Ngoan, không khóc, đại phu lập tức tới.
25
Trời vừa sáng, tiếng pháo bên ngoài đã nổ vang liên tục, hôm nay là mùng một tháng giêng, ta mở con mắt mỏi mệt: “Dật. . . ”
Thế nhưng hắn hiển nhiên còn mệt hơn ta, chỉ là vẫn mở bừng mắt: “Sao vậy? Có phải miệng vết thương đau không?”
Ta lắc lắc đầu: “Bạch Bạch đâu?”
“Đưa đến chỗ vú em rồi, buổi tối hắn phải uống sữa.
26 Từ ngày có bảo bảo, mỗi ngày đều bận rộn, không phải thay hắn đổi tã thì chính là dỗ hắn ngủ, thời gian bất tri bất giác qua đi, chuyển mắt bảo bảo đã 4 tháng, làn da non mềm của hắn cũng trở nên trắng noãn, khuôn mặt trắng mềm người gặp người yêu, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, giống như quả nho, a, quả nhiên bảo bảo của ta không phải bảo bảo xấu, càng lớn càng giống ta.
27 “Lâu như vậy, sao Tư Đồ Hưởng còn chưa về? Bảo bảo đói bụng rồi!” Bảo bảo ghé vào trên giường, đáng thương hề hề mút ngón tay cái của mình, hai con mắt đều trừng to tròn, dường như là đang oán giận chúng ta bỏ đói hắn.
28 Chúng ta hiện ở tại nhà phụ mẫu Tư Đồ Dật, phòng ở vừa rộng vừa đẹp, có sân vườn nhỏ, còn có ao nhỏ, Tư Đồ Dật nói phòng ở này kêu biệt thự, cái ao kia gọi là hồ bơi.
29
“Cái gì? Ngươi chính là cái tên hỗn đản khiến Liễu Tiếu Phong thương tâm?” Ta liếc hắn.
“Ngươi biết Liễu Tiếu Phong ở đâu sao?” Hắn kích động túm vai ta.
30 Hiện tại trong vương phủ của ta đang cử hành hội bán đấu giá, đồ bán đấu giá chính là đồ dùng hằng ngày ta mang từ bên kia tới, chiêu đãi các vị hoàng huynh mỗi người một bát mì ăn liền nhỏ, điểm tâm chính là bánh quy kẹp chocolate, còn trà thì là nước trà pha với sữa bột của bảo bảo thành trà sữa.