21 An Nhi mở mắt. Tiếng chim hót ngoài cửa sổ lọt vào tai cô. Ánh nắng tràn vào qua tấm rèm mỏng, ấm áp lạ thường. Cô bật dậy, phát hiện mình dậy trễ. Lật đật mặc bộ đồ hầu thường ngày, chải sơ qua mái tóc rối rồi nhanh chân xuống lầu.
22 An Nhi bị hút vào dòng mê hoặc của một thứ ảo ảnh khác không nhìn thấy được, thứ đó chỉ xuất hiện trên đôi mắt cô, trong tâm trí cô. . . Hiện thực. . .
23 - !!!Cô giật mình bật người dậy. Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, như để ngầm thông báo với cô biết rằng, cô đã trải qua một cơn ác mộng. Đình Phong nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, như vừa trút được gánh nặng hay nỗi lo âu tưởng chừng không thể vứt bỏ.
24 CÔNG CHÚA SÁT NHÂN • • • - Đình Phong ca caaaaaaaaaaaaaaaaaa~Andrea nhào tới ôm chầm lấy hắn ngay khi cánh cửa vừa được mở. Hắn gỡ hai cánh tay đang vòng qua cổ mình của cô ra, giọng lạnh lùng:- Andrea, bỏ ra.
25 QUẢN GIA HẮC ÁM. . . - Vâng, xin lỗi, nhưng là em đây. - Cô nhún vai, khuôn mặt thờ ơ bình thản đến lạ, tiến gần hơn về phía họ. - Tiểu thư, không lẽ cô là người đã đổ xăng lên biệt thự của Đình Phong thiếu gia? - An Nhi thất thần.
26 - Andrea ! Sao em dám làm vậy!!! - Đình Phong hét ầm lên. Đến lúc này thì không thể nhịn được nữa rồi. Thật không thể tin con bé chính là người đã cố tình dìm bác quản gia đến chỗ chết.
27 - Đủ rồi ! Andrea !Một giọng nói ấm nhưng đầy kích động phá tan cảnh hỗn độn của hai người họ. Cùng với đó là tiếng giày lộp cộp trên sàn gỗ. Mỗi bước chân ấy đều mang một nỗi niềm thầm lặng.
28 "PHẬP" !!!An Nhi mở to mắt. Con ngươi cô như muốn rớt ra. Các giác quan tê lại. Người cô bỗng chốc trở nên lạnh lẽo đến phát run. Cô muốn giơ tay lên ôm lấy cơ thể mình để sưởi ấm nó.
29 Giọng nói đó. . . Cô bỏ hai tay mình ra khỏi tai. Đôi môi hé mở, mắt nhìn về một nơi vô định. Cô đang định hình lại những gì mình nghe thấy. . . . Nghe thật buồn, và.
30 Hai cánh cửa đẩy về hai bên. Người bác sĩ trung niên bước ra. Min bật dậy, chạy ngay về phía ông ấy. Và nếu không có nhỏ thì An Nhi hẳn vẫn thẫn thờ ngồi đấy.
31 Không gian mịt mù màu nước mắt bỗng xoáy sâu về một phía, nó như hố đen vũ trụ, cuốn tất cả mọi sự sống đến bên mình. An Nhi ngước mặt lên, hai gò má vẫn đẫm nước và đôi mắt đỏ hoe do khóc quá nhiều, lòng đau như cắt, tay chân cô bủn rủn tựa hồ không cử động được nữa.
32 Một năm sau. . . - Cậu chủ, em mặc cái này kỳ lắm. . . - Min ve vẩy chân váy, hai má đỏ ửng đầy xấu hổ. - Không sao! Không sao! Trông hợp với em lắm! - Lục Duy tươi cười rạng rỡ trong bộ vest trắng lịch lãm, đồng thời giơ ngón cái lên biểu thị sự ưng ý.
33 Thật ra. . . sau khi đăng chap là Lyn đã viết mấy dòng này rồi. Ực. Cảm thấy mình thật có lỗi sau khi đọc mấy dòng bình luận hóng chap của các bạn. Vô cùng có lỗi.
34 Do có nhiều người rất không hiểu chap cuối và một số người ném đá quá mạnh tay và một vài người muốn đi đốt nhà nếu không tiếp tục viết. . . Nên: Mình sẽ viết tiếp.
35 Húúúúú!!! Gửi đến những ai mong chờ cái kết tốt đẹp (HE), nghĩ đi nghĩ lại thì mình vẫn thích OE hơn, nên quyết định sẽ cho HE lai OE =))) Có nghĩa vẫn là HE mà cuối cùng sẽ có thêm một chi tiết "nhỏ" vào để thành OE :v Nhưng lần này chắc sẽ không khó hiểu như lần trước đâu :v (cũng chẳng biết nữa) Ý là đọc xong tự suy nghĩ sẽ ra vấn đề thoi~ P/s: Lần này TUYỆT ĐỐI KHÔNG VIẾT TIẾP nữa -_- (tui mệt gòi :v - cấm đòi viết tiếp nha :3 ) Với lại.