41 Tất Ngang Ti còn chưa kịp oán hận xong, lập tức cảm giác có người nắm lấy tay mình, còn đem cô kéo đi, đến khi cô phản ứng lại thì đã bị kéo vào bên trong phòng hóa trang.
42 “Dừng, ai muốn gây gổ với cô? Cô bất quá là bị tổng tài đào thải, là đồ bỏ đi mà thôi!” Annie hiển nhiên cũng rất không thích Tất Ngang Ti, hai ngươi đều ngầm lén lún đấu đá sau lưng nhau.
43 “Hiểu Hiểu… không sao, chúng ta cùng đi xe bus đi. ”
“Được rồi. Xem ra đại thúc của cậu lần này thật quyết tâm a. Cẩn thận một chút, đối với đại thúc nhà cậu, cần phải hảo hảo duy trì khoảng cách nhất định, chớ tạo thêm áp lực cho hắn!” Tô Hiểu Hiểu vừa nói vừa cười cười với Hàn Bối Bối.
44 “Được!” Sau khi nghe Tô Hiểu Hiểu đáp ứng, Hàn Bối Bối lập tức nở nụ cười. Thành thật mà nói, chỗ làm thêm của Tô Hiểu Hiểu khiến cho cô cảm thấy rất tò mò, rất có tính khiêu chiến nha! Hắc hắc, lớn như vậy rồi, cô căn bản chưa bao giờ đến những nơi như vậy, lần này chính là lần đầu tiên a! Mặc dù cô cũng hiểu, nếu như để hắn phát hiện ra, cái mông nhỏ của cô khó mà giữ được! Hừ, nhưng quản nhiều làm gì, chỉ cần có thể thu hút sự chú ý của hắn là đủ rồi! Bởi vì chỉ cần được như vậy, cô không tiếc bất cứ giá nào!
Phòng thay đồ.
45 “Được, vậy cậu tự mình cẩn thận. Nếu thấy không thoải mái, lập tức gọi mình ngay, biết không?”
“Dạ! Tuyệt đối không thành vấn đề” Hướng Tô Hiểu Hiểu cười cười, Hàn Bối Bối ngồi trên ghế cao trong một góc, vui vẻ thích thú ngó nghiêng khắp quán bar đầy mới lạ.
46 “ Thiếu gia, đã 8h15’, theo như ghi chép, trước kia tiểu thư về nhà muộn nhất là 7h, hơn nữa là bởi vì kẹt xe, nhưng mà hôm nay…. Hơn nữa dù cho kẹt xe, cũng đã trở về mới phải!”
“Vô pháp vô thiên!”
Trương Tuấn Kiệt vừa nói xong, Phong Thiên Dục tức giận hung hăng đấm mạnh vào ghế salon.
47 “Bối Bối, cậu đã từng bị thúc thúc chân dài đó đánh bao giờ chưa?”
“. . . . . . Cái gì? Mình nghe không rõ!”
Hàn Bối Bối thả sức lắc lư thân mình trong sàn nhảy, thả sức buông thả cảm xúc của bản thân.
48 Hoang mang mở mắt, sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình rốt cuộc là ai, cô thiếu chút nữa cảm giác mình xuất hiện ảo giác!
“. . . . . . Dục?”
“.
49 Chậc chậc, lần này chết chắc rồi, trở về sẽ bị hung ác chỉnh đốn một phen sao? Chỉ có điều bất kể như thế nào, chỉnh sửa, ngược lại là một chuyện tốt, không chỉnh sửa mới không phải là việc tốt!
“Bối Bối, tự cầu nhiều phúc đi!”
Khóe môi thoáng hiện lên nụ cười mê hoặc, cô rõ ràng mới 15 tuổi, nhưng cũng đã có vẻ nghi thái vạn thiên [2]! Làm cho người ta không dời nổi hai tròng mắt!
[2]: nhiều dáng vẻ, nhiều sắc thái biểu cảm (ta đoán thế TT_TT)
Trái lại Phong Thiên Dục bên này, sau khi khiêng Bối Bối từ trong quầy rượu đi ra, Trương Tuấn kiệt vội vàng lái xe tới, Phong Thiên Dục một chút cũng không khách khí vứt cô vào chỗ ngồi phía sau xe, sau đó mình cũng ngồi vào!
Thời kỳ làm loạn sao? Mặc dù 15 tuổi, chắc cũng đến thời kỳ làm loạn rồi, nhưng nha đầu này, có phải làm loạn quá mức hay không?
“.
50 Trương Tuấn kiệt thật ra cũng hiểu, ông chủ căn bản không phải thật muốn làm khó hắn, chỉ là vì giáo dục tiểu thư mà thôi, cho nên vội vàng cung kính gật đầu phối hợp!
“Này, cha, tại sao có thể? Tuấn Kiệt ca ca làm việc rất tốt, việc này sao lại liên quan đến Tuấn Kiệt ca ca?”
“Phải không? Có vẻ như chuyện không liên quan đến Tuấn Kiệt, chỉ bất quá hôm nay Tuấn Kiệt một ngày không đưa con đi học, không đón con tan học, con liền làm ra loại chuyện này? Hàn Bối Bối, như vậy con nói xem, chuyện này, có quan hệ cùng Tuấn Kiệt hay không?”
“.