41 Tô Hữu Điềm ngao một tiếng, cô ra sức giãy giụa trên vai Viên Duy.
"Anh làm gì thế? Thả em xuống!"
Bàn tay to lớn của Viên Duy bóp chặt lấy eo cô, vai hất một cái, lập tức ném cô xuống sofa.
42 Tô Hữu Điềm đẩy anh ra, bướng bỉnh nói: "Anh cũng không thể thực sự lên trời xuống biển mà. Có một số thời điểm, trên đời sẽ luôn nảy ra những nguyên nhân không ngờ tới ngăn cản hành động của anh.
43 Viên Duy xách Tô Hữu Điềm lên bờ hệt như xách một con gà con.
Tô Hữu Điềm xòe móng vuốt bị thương ra, luống cuống nhìn anh.
Cả người Viên Duy sũng nước, tóc mái trên trán dính bết vào mặt, trở nên lạnh lùng nghiêm nghị vô cùng.
44 Dường như Viên Duy đã ngoan ngoãn thiếp đi, Tô Hữu Điềm rút kim truyền dịch cho anh, nhìn chân mày anh dần giãn ra, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Cô không dám tắt đèn, mơ mơ màng màng nằm xuống cạnh Viên Duy.
45 Nhúm Lông bị cô túm đuôi, kêu ngao một tiếng rồi chui tọt vào ổ chó.
Tô Hữu Điềm hận sắt không thành thép đập vào ổ chó của nó: "Mẹ nói cho con biết, có mẹ kế thì cũng có bố ghẻ, nếu con không đứng về phe mẹ, sau này lưu lạc đầu đường mẹ cũng mặc kệ con!"
Nhúm Lông lăn một vòng trong ổ chó, giương mắt lên ư ử nhìn cô.
46 Tô Hữu Điềm nheo mắt tỏ vẻ lên án, bắn về phía Viên Duy.
Viên Duy thu mắt lại, rất ư là bình tĩnh đối mắt với Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm căm tức, dựa vào đâu lỗi do anh mà mình lại phải chột dạ trước? Nghê Thu Vũ đã tìm tới tận cửa rồi, anh vẫn còn bình tĩnh như vậy, rõ ràng là không để cô vào mắt!
Tô Hữu Điềm nghiến răng, kéo cravat anh: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Trên mạng có ảnh chụp hai người ở chung, anh còn muốn chối?"
Viên Duy không nhanh không chậm nắm lấy ngón tay cô: "Anh không chối.
47 Tô Hữu Điềm giật mình, cô mở to mắt nhìn Viên Duy, họng nuốt khan một cái, sau ót tê rần.
"Có, có ý gì?"
Viên Duy chống tay xuống đất, chậm rãi vươn người dậy, lớp áo sơ mi mỏng căng theo độ cung vòm ngực, cả người như một bức tường, ép xuống Tô Hữu Điềm:
"Trước kia anh nghĩ sai rồi, Nghê Thu Vũ không phải đa nhân cách.
48 Nếu như lời nói của Viên Duy trong lòng cô là một tảng đá lớn dưới đáy hồ thì chữ "Điềm" này giống như một tảng thiên thạch bốc lửa, khí thế hùng hổ rơi vào đầu cô.
49 Tô Hữu Điềm che miệng, thở cũng không dám thở mạnh.
Cô cẩn thận lùi ra sau náu mình, chỉ thò tai ra lắng nghe.
Viên Duy phun ra một ngụm khói, làn khói lượn lờ trong bóng đêm biến hóa thành muôn dạng hình trạng, như cành cây phủ lên cửa kính ngoài cửa sổ, hoặc như nanh vuốt quỷ dữ trong bóng tối.
50 Tiền Lợi Viễn thấy Viên Duy im lặng, bèn nói: "Nghe nói có người trông thấy cái tên Lý Hải Dương gì đó bị cậu đả thương từng trở về quê cũ một lần, nếu cậu thật sự muốn trút giận thì phải bắt lấy cơ hội này đó! Thằng khốn này như thỏ khôn đào ba hang vậy, một khi trốn mất sẽ rất khó tìm.