Nét mặt Lâm Tịnh thoáng chốc trở nên sửng sốt, hiển nhiên nàng ta không ngờ rằng Sương Lăng sẽ xuất hiện vào lúc này: “Ngươi… Ngươi… Ngươi lại…” Diệp Ngưng Hoan giương mắt, nhìn thấy Sương Lăng ở phía sau Lâm Tịnh, vừa mừng vừa sợ vừa đau.
43
Diệp Ngưng Hoan bị một cơn đau nhức giày vò mà tỉnh lại, đối với nàng mà nói đau đớn sớm đã không còn xa lạ. Bất luận là ở Nhã Nhạc Cư hay là ở Tịnh Viên, đau đớn đều gắn bó làm bạn với nàng, dường như không đau chết đi sống lại thì không thể chứng minh bản thân còn ở nhân thế.
44
Mùng mười tháng tư năm Chương Hợp thứ mười, là ngày Đông Lâm Vương Sở Hạo phụng chỉ về đông phiên.
Phùng Xương Tiến qua đời vào cuối tháng hai, con cháu Phùng thị theo lễ giữ đạo hiếu, hôn sự hoãn lại, sau lễ chí hiếu thì đưa con gái về đông phiên.
45
Sở Hạo một đường khiêng Diệp Ngưng Hoan trở về Thụy Hoa Lâu, cũng bất kể nàng có khó chịu hay không. Nơi này trước đó hắn từng ở mấy ngày, cho nên có vẻ quen thuộc.
46
Nắng nóng như lửa, lá sen tắm nắng trong ao cũng cuốn lại, hoa sen ủ rũ. Chim chóc cũng không còn sức lực nhảy nhót reo hò, chỉ còn đám ve hoạt bát, làm cho tê tâm liệt phế.
47
Rừng cây bạch quả trong sơn cốc vô cùng yên lặng, lá như chiếc quạt nhỏ, rơi xuống vàng rực đầy đất. Diệp Ngưng Hoan lẳng lặng nằm trên võng, híp mắt nhìn ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá.
|