Cuộc đời là phù du, sao có thể vui mừng?Năm ấy năm tuổi, nàng ngàn dặm xa xôi từ An Dương bị bán vào Vĩnh Thành Vương phủ, cốt nhục chia lìa;Năm ấy mười hai tuổi, nàng mơ giấc mộng đẹp được gả cho phu quân nâng khay ngang mày (1), một khúc “Nguyệt thực” lay động hồn người, nén chịu đau thương chỉ vì nụ cười của người ấy;Năm ấy mười bảy tuổi, nàng bị người ấy xem là lễ vật dâng lên Đông Lâm Vương, tỉnh ngộ khỏi giấc mộng khờ dại mà nực cười.