41 Diệp Thanh đang huyễn tưởng thấy Hoa Lân yêu thương vỗ về mình, cõi lòng cảm thấy ôn nhu triền miên, nào ngờ bỗng nhiên lại bị vứt bịch xuống giường. Phải biết rằng từ trước tới giờ công tử luôn đối xử nhẹ nhàng với nàng, “vứt xuống giường”, hành động thế này Hoa Lân tuyệt đối không bao giờ làm! Hơn nữa, với bất kì mỹ nữ nào Hoa Lân cũng không thể thô lỗ như vậy được.
42 Trong khi Diệp Thanh đang đơn đả độc đấu với tám đại cao thủ bên ngoài thành thì người mà nàng vất vả tìm kiếm, Hoa Lân lại đang ở ngay bên trong thành dặn dò tiểu khất cái.
43 Đám người Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân biết Hoa Lân xuất thân từ Thiên Sơn nên đều thông cảm với sự cấp bách của hắn, cả bọn cũng theo chân hắn xuất thành.
44 Hoa Lân nhìn thấy vậy, lắc đầu lớn giọng giáo huấn: “Trông bộ dạng các ngươi kìa! Gặp người quyền quý đến kiếm cũng cầm không vững, như vậy làm sao có thể ra chiến trường được? Ài!.
45 Phong cảnh Hoàng Sơn từ xưa đã vang danh thiên hạ, có thể đếm được bảy mươi hai ngọn núi, hoặc nguy nga hùng vĩ, hoặc thanh tú mỹ lệ, bố cục đan xen lẫn nhau một cách xảo diệu do thiên nhiên tạo thành.
46 Phòng của Hoa Lân là gian thứ hai bên tay trái. Ngoài trời giờ đã tối mịt, Hoa Lân tựa vào bệ cửa sổ vọng nhìn xuống vách núi đen thui phía dưới. Cảnh đêm ở Hoàng Sơn thật say lòng người, tơ tơ vân vụ bay qua sơn lâm tạo thành những dải sương trắng.
47 Đồng thời vào lúc này, Hoa Lân còn “nhìn thấy” mồn một bảy đạo nhân ảnh bên ngoài đang phi tốc vây lại quanh phòng Diệp Thanh, trong tay họ đều cầm bảo kiếm loang loáng hàn quang.
48 Hôm qua Hoa Lân tình cờ tiến nhập cảnh giới tu chân, thêm vào đó lại bị mất không ít máu nên ngủ một mạch tới tận đêm mới tỉnh dậy. Diệp Thanh túc trực bên Hoa Lân, mở to mắt si mê nhìn dáng vẻ tức cười lúc ngủ của hắn, cuối cùng khi thấy hắn lờ đờ tỉnh lại, nàng vội vàng phục thị giúp hắn đánh răng rửa mặt rồi dùng bữa.
49 Sau khi Thất Kiếm đi khỏi, Hoa Lân đang định về phòng thì thấy người bưng mâm cơm lên lầu, Hoa Lân vừa nhìn đã biết đây là bữa sáng mà mình đã đặt cho Diệp Thanh.
50 Hoa Lân nhướn mày, nói lớn: “Vậy ông tới đây làm gì?”Quỷ Thần Trắc thở dài nói: “Ài…Cứ coi như buộc phải chết đi nữa thì cũng phải tận chút sức mọn!” Hoa Lân cười nhạo: “Nói nghe vĩ đại ghê nhỉ?.
51 Hoa Lân thu kiếm cười nói: “Thường thôi!”Quỷ Thần Trắc vốn không hề chú ý tới tình cảnh của Hoa Lân lúc nãy, đứng từ xa nói: “Nếu vừa rồi các ngươi di động thì rất có khả năng sẽ bị bọn chúng dắt mất hồn phách, tới khi đó thì chẳng ai cứu được nữa rồi!”Hoa Lân kéo Diệp Thanh đi tới, hướng về phía Quỷ Thần Trắc cười nói: “Kể như lương tâm của ông cũng không xấu, xin hỏi tôn tính đại danh?”Quỷ Thần Trắc lạnh nhạt nói: “Trên lá phướn của ta đã ghi rõ rồi, ta khuyên ngươi nên lập tức rời khỏi Nguyên Lý trấn, bởi lẽ nơi đây đã hoàn toàn biến thành quỷ vực rồi.
52 Thần thức của Hoa Lân đã đắm sâu vào tu chân điển tịch, nhục thể của hắn tuy vẫn trợn mắt há miệng nhưng hắn căn bản không ý thức được mình đang thất thố.
53 Hoa Lân mở cửa lớn, một trận âm phong ùa vào. Nhưng không hiểu vì sao, âm phong đột nhiên cấp tốc quay ngược lại, chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
54 Tên kị binh trên trời đột nhiên nhảy tới bên người Hoa Lân, lại còn lấy nửa thanh trường đao gác lên cổ mình như đang cười nhạo: “Ngươi tới giết ta đi! Ngươi tới giết ta đi…”Đám kị binh xung quanh phát hiện ra Hoa Lân không làm tổn thương được mình nên đều quây đến, bầy u linh đen nghịt ngửa mặt lên trời cười dài.
55 Bạch y thư sinh đó đi tới trước mặt Hoa Lân, săm soi từ đầu đến chân hắn một lượt rồi nói: “Lợi hại lợi hại! Không thẹn là…”Bạch y thư sinh còn chưa nói dứt lời, mắt Hoa Lân đã đột ngột hoa lên! Phải biết rằng từ khi luyện tập Túy Kiếm của Kiều Truy Phong, Hoa Lân có khả năng phán đoán người và vật chuẩn xác phi thường.
56 Hắc y nhân đang chuẩn bị tiếp chiêu thì đột nhiên thấy “con gà con” trên tay mình khua tay múa chân nên sững ra giây lát. Chỉ một thoáng đó thôi, bạch y Huyết Ma đã hóa thành bốn nhân ảnh lao về bốn hướng khác nhau, công phu chạy trốn này quả là đệ nhất thiên hạ! Hắc y nhân sầu não nói: “Sao ngươi biết…hắn muốn chuồn?”Hoa Lân mắng: “Ngươi có thể bỏ ta xuống trước đã được không? Trông ta thế này cứ như con gà con vậy!”Hắc y nhân cười ha ha nói: “Không cần, ngươi hãy đi cùng ta.
57 Đằng xa, Thất Kiếm đều đang ngồi trong Thái Thanh Thuần Dương trận thảo luận điều gì đó, Quỷ Thần Trắc một mình ngồi bấm tay nhẩm tính bát quái, biểu tình nghi hoặc, hình như gặp phải một nan đề chưa tham ngộ thấu.
58 Lúc này, đột nhiên lại nghe thấy ngoài đường đằng xa vang đến tiếng la gọi ầm ĩ: “Hoa công tử…Diệp cô nương! Trời sắp tối rồi, hai ngươi ở đâu thế?”Diệp Thanh vội vàng chỉnh lại dung nhan và váy áo, mắng: “Huynh…huynh đúng là nhố nhăng! Chúng ta mau đi ra đi, nếu không người…người ta sẽ hoài nghi đó!” Nói xong hấp tấp cúi đầu che khuôn mặt lúng túng vì e thẹn.
59 Không ai hiểu Hoa Lân định làm trò quỷ gì? Nhưng chỉ thấy bảo kiếm trên tay hắn dập dờn sắc xanh, vừa nhìn đã biết là sắc bén vô bì. Mọi người đều thắc mắc tên tiểu tử này nhặt đâu được thanh bảo kiếm tốt như vậy, xem ra nhất định là bảo vật hắn đi thu thập ban ngày rồi, tất cả không khỏi hơi động lòng.
60 Cốc Nhược Hư, Khâu Lạc Bình, Quỷ Thần Trắc nghe vậy đều tỏ vẻ định lên tiếng nhưng lại thôi, hình như muốn nói điều gì đó. Diệp Thanh lại khuyên: “Chi bằng cô tu luyện cùng tôi và công tử, nếu không e là sẽ có người gây bất lợi cho cô!”Tôn Yên Nhiên thân thể rung động, hết nhìn Diệp Thanh lại nhìn sang Hoa Lân, lắc đầu nói: “Thôi, tôi đã quen độc lại độc vãng rồi.