21 Một năm sau khi gặp An Tâm ở trường dạy võ, một tuần sau khi chúng tôi và Chung Ninh đường ai nấy đi, tôi đã đón An Tâm và Tiểu Hùng về nhà mình, bắt đầu cuộc sống của một gia đình.
22 Những ngày sau đó, tôi thường xuyên mơ thấy cảnh mình và An Tâm kết hôn. Chúng tôi ngồi trong xe hoa vừa to vừa đẹp, đi qua đường Trường An. Theo sau xe của chúng tôi là rất nhiều người thân và bạn bè, trong đó có bố mẹ tôi.
23 Một chuyện tôi vẫn chưa làm rõ được, đó là ai đã tố giác tôi. Trước khi phiên tòa được mở, tôi và luật sư biện hộ đã thảo luận ba lần, tôi kể toàn bộ sự thật cho chị ta nghe và thông qua những nhận định của luật sư, cuối cùng tôi cũng đoán ra kẻ đã tố cáo mình.
24 Đối với một kẻ với một kẻ đã quen đứng núi này trông núi nọ như tôi thì việc toàn tâm toàn ý yêu một người con gái đến nỗi thay đổi cả bản thân mình đúng là một kỳ tích.
25 Trái ngược với khung cảnh náo nhiệt và hoành tráng trong giấc mơ của tôi, hôn lễ của tôi và An Tâm rất đơn giản và kín đáo, không có bất kỳ vị quan khách nào.
26 An Tâm và sếp Phan có quan điểm sống rất khác nhau, một phần là do thời đại thay đổi, một phần là do cách biệt tuổi tác, hai người thuộc hai thế hệ khác nhau.
27 Nhà ga Thanh Miên nửa đem vắng vẻ đến khôn cùng, một mình tôi ngồi trên cái ghế băng dài, nhẫn nại chờ chuyến tàu đêm đi Nam Đức. Ngoài tôi ra chỉ có vài ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng hiu hắt vào nhà ga và cả một bầu trời sao trên đầu.
28 Lúc tôi được xe cảnh sát đưa ra khỏi nhà nghỉ thì trời còn chưa sáng hẳn, đường phố thưa thớt người qua lại. Vụ nổ súng dường như không gây nên sự kinh hãi quá lớn cho dân địa phương.
29 Thị trấn Đông Pha nằm ở phía đông núi Nam Mãnh, cách thành phố Nam Đức trên dưới bốn mươi cây số. Trừ những người đi công tác và người nghỉ phép dưỡng bệnh, toàn bộ lực lượng của đọi Phòng chống ma túy đã được điều động, dưới sự chỉ huy trực tiếp của Sở phó Sở cảnh sát Nam Đức.
30 Khi tàu hỏa còn chưa đi vào địa phận thành phố Nam Đức, tôi đã nhìn thấy dãy núi Nam Mãnh. Nhìn từ xa, ngọn núi này chẳng có vẻ gì là nguy hiểm cả, thế núi thoai thoải, cây cối xanh tươi.
31 Mỗi người đều có tiêu chuẩn hạnh phúc riêng, đối với tôi, có thể ở cạnh người mình yêu thương đã là một niềm hạnh phúc to lớn rồi. Chính vì thế, những ngày tháng không có An Tâm đã trở thành sự giày vò mà tôi chưa từng được nếm trải, mỗi phút mỗi giây đều đau đớn vô cùng.
32 Tôi đã quay về rồi. Tôi đứng giữa cơn mưa lạnh của Nam Đức, nhìn thấy mây trôi lơ lửng trên núi Nam Mãnh. Sau đó, tôi vào một tiệm tạp hóa gần nhà ga để gọi điện thoại cho sếp Phan.