21 ‘’Ngốc’’ mẹ Đào tử gỏ nhẹ đầu bé, nhỏ giọng nói “ Đây là Thư tình. ”
“A. . ” Đào Tử gật gật đầu, thư tình thì là thư tình, vậy mà cứ thần thần bí bí làm gì.
22 “Cái này thì không cần hỏi?” Lý Đình Đình kéo Đào Tử đến bên mình, âm thầm đánh giá, gật gật đầu nói” Nữ sinh lớp họ đều nói Thẩm Mặc Trần có thể có bạn gái rồi, nói cậu chỉ là em gái cậu ta, khôngthể người được cậu lại chính là bạn gái cậu ta đâu.
23 Chờ đến khi tan học, Đào Tử còn chưa sắp xếp sách vở xong thì Lý Đình Đinh ngồi bên cạnh chọc chọc tay bé, nhỏ giọng nói “ Đào Tử, ông xã cậu đến đón cậu tan học kìa.
24 “……” Mẹ Đào Tử không còn gì để nói nhìn con giá mình, ai, cùng là trẻ con giống nhau, sao lại khác biệt quá lớn như vậy. Đào Tử lúc không có gì làm cũng đến giúp mình gói sủi cảo, nhưng mà cũng gói thành nghiên ngã xiêu vẹo, còn Trần Trần người ta chưa gói lần nào, vừa ra tay là một cái sủi cảo xinh đẹp.
25 “Oa ——!!” không hề ngoài ý muốn, bên tai lại vang lên tiếng khóc của Đào Tử, bây giờ là đang đêm, lại có vẻ càng chói tai hơn.
“Làm sao vậy?” Bị tiếng khóc của Đào Tử đánh thức mẹ bé tùy tiện lấy áo khoác mặc vào, nhanh chân chạy đến phòng con gái xem sao.
26 Quả đào ba thập phần buồn bực mà một lần nữa nằm hồi trên giường, lải nhải: “Này thói quen đều là từ tiểu dưỡng thành, lớn nhưng như thế nào hảo. ”
“Lớn rồi nói sau.
27 “Bạn trai trò?” Chị xinh đẹp cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt trẻ con của Đào Tử, rốt cuộc thì vẫn nhỏhơn so với các bạn học khác một tuổi cho nên đứng giữa những đứa trẻ khác vóc dáng có phần bé nhỏxinh xắn.
28 “Ông xã, ông xã, anh biết lớp vũ đạo biểu diễn tiết mục gì không?” Đào Tử ngẩn gương mặt đáng yêulên, vẻ mặt đầy hứng thú mà chụp lấy tay áo Thẩm Mặc Trần, lớn tiếng hỏi.
29 Được rồi, Đào Tử hoàn toàn囧 rồi.
Hôm lễ hội văn nghệ diễn ra, nhà trường mời phụ huynh học sinh và các cấp lãnh đạo phòng giáo dục đến tham dự.
Sân khấu được dựng ở sân bóng rổ trong trường, âm thanh,ánh sáng, đạo cụ phun khói cùng những thiết bị dụng cụ khác cũng đã chuẩn bị đầy đủ, dù sao đây cũng là ngày kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường, nếu tiết kiệm quá thì cũng không tốt lắm.
30 “không sao, có kịch bản, trò chỉ cần làm theo là được, thầy cô chính là coi trọng dáng vẻ bình tỉnh của trò, các bạn học khác chỉ cần lên sân khấu liền hai chân run bắn cả lên, giọng thì run lẩy bẩy, đọc kịch bản cũng lắp bắp, tố chất tâm lý quá kém.
31 “Xoay qua, anh muốn thay đồ. ” Thẩm Mặc Trần nhìn cô một cái, mặt không cảm xúc mà ra lệnh nói.
“A” Đào Tử nghe lời xoay người, bởi vì khóa kéo đã kéo lên hết nên cả người có vẻ cồng kềnh.
32 Theo tuổi tác lớn dần, Hồ Ngọc Thành đã có bước đầu mang dáng dấp soái ca rồi, đôi mắt phượng dài đen nhánh, chỉ một ánh mắt vô tình cũng liền làm chao đảo biết bao cô học trò nhỏ.
33 “Ơ, Đào Tử đâu?” Giáo sư Thẩm còn chưa biết vai diễn của Đào Tử là một cái cây a. . . Mở to hai mắt tìm kiếm trong nhóm bé thiên nga, nhưng tìm đến tìm lui cũng không thấy bóng dáng Đào Tử đâu.
34 Mẹ Tô phì một cái, liền bật cười “Hai đứa nhỏ nhìn giống như không cùng thời đại, liền giống như xa cách vạm dặm ấy. ”
“Hắc hắc, nhưng rất hài hòa nha.
35 Nghỉ đông năm ấy, Nguyệt Vi cũng mẹ Tô đưa theo hai bạn nhỏ lên thành phố mua quần áo mới dịp tết.
đang ở trung tâm mua sắm rất là vui vẻ, liền có người đưa cho một tờ rơi quảng cáo.
36 Sau khi chọn nhà xong, liền vội vàng trang trí, Nguyệt Vi cùng mẹ Tô là chủ chốt, hai người mỗi ngày đều gặp nhau bàn xem nên sửa chữa chỗ nào, nên dùng chất liệu gì, trang trí cái gì, sau đó hai người chia nhau về nhà nói lại với ông chồng mình.
37 Nghỉ hè năm đó, Đào Tử vẫn vô tư như cũ, tung ta tung tăng theo sau Thẩm Mặc Trần, cười hi hi gọi “Chồng ơi, chồng ơi. ”
Thẩm Mặc Trần ngời trên bàn học, có chút nói không ra lời xoay người, một đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chăm chăm Đào Tử, không còn cách nào thở dài một hơi hỏi “Đào Tử, em thật có hiểu được ‘chồng’ là có ý nghĩa gì không?”
“Hả? Em hiểu á, trước khi không phải là đã nói rát nhiều lần rồi sao?” Đào Tử ôm nữa quả dưa hấu, ngồi trên sàn trong phòng Thẩm Mặc Trần, cầm cái muỗng rất là vui vẻ múc.
38 Bây giờ Đào Tử có chút phiền não nhưng không muốn ai biết, nhưng mà bé cũng không biết nói cùng ai vè chuyện này.
Lên lớp sáu, các bạn nữ bắt đầu dậy thì, không nói đến chiều cao thì vẫn là hình thể, đều có chút biết hóa kì diệu, cũng có một số nữ sinh tụm đầu với nhau bí mạt nhỏ giọng nói cái này cái kia.
39 đã bao lâu rồi không nắm tay cậu cùng nhau đi học? Hình như cũng đã một năm rồi, bàn tay cậu ấy đãbắt đầu có đốt ngón tay rõ ràng, đã không giống như khi còn nhỏ nhiều thịt, mềm mại, vì cái gì mà người xung quanh bé ai cũng lớn lên, mà chỉ có mình bé lại không có chút thay đổi nào?
Thẩm Mặc Trần quay đầu nhìn Đào Tử đang một bộ suy tư, nhíu mày, không nói gì thêm, mà lại nắm chặt tay bé hơn, nhắm của sân bay mà đi.
40 Chỉ là Đào Tử đang ngủ, đột nhiên cảm thấy có một áp lực vô hình ập vào mặt, trên ngực dường như có tảng đá lớn đè lên. Làm cho cả người không thở nổi.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 100