41 Mới sáng sớm, Ngô Sở Úy mặc quần cộc hoa của mẹ may cùng một cái áo ba lỗ của ba lúc còn sống nghiêng ngả ra khỏi phòng ngủ. Mỗi lần thấy Ngô Sở Úy mặc như thế, Khương Tiểu Soái đều thấy tức cười, đặc biệt yêu thích.
42 Trì Sính không nói gì, chỉ nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, nhìn tận năm phút. Nói Ngô Sở Úy không chột dạ là giả, ai bị người ta nhìn chằm chằm như thế, đều sẽ cảm thấy ớn lạnh, huống hồ ánh mắt Trì Sính hệt như máy xay thịt, chỉ cần chút lơ là sẽ xay nát ý chí của người khác.
43 Chiều hôm sau, nhân viên chuyển phát nhanh tìm đến. "Có Ngô Sở Úy ở đây không?" Ngô Sở Úy đứng lên ra cửa. "Đây là mấy kiện hàng gửi cho anh, mời ký nhận.
44 Ngô Sở Úy nhìn trên tờ giấy chuyển phát có số điện thoại người gửi, cũng không biết có phải của Trì Sính không, chỉ thử ấn gọi. "A lô?" Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên.
45 Chuyện bên này xong xuôi, bên đó cũng nhận được tin nhắn. Ngô Sở Úy mở ra xem, ai kia lại chuyển vào tài khoản của cậu hai trăm ngàn. Dù đã biết rõ trong lòng, vẫn giả bộ gọi điện cho Trì Sính.
46 Trì Sính về chỗ ở, Nhạc Duyệt đứng trước cửa đợi, vẻ mặt lờ đờ, suýt nữa ngủ mất. "Sao em lại đến?" Trì Sính hỏi. Nhạc Duyệt ôm tay Trì Sính, tựa đầu vào vai hắn đi vào.
47 Trong quá trình đợi Trì Sính tới, có một mỹ nữ đứng cách đó không xa nhìn Ngô Sở Úy chăm chú, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng gom dũng khí đi đến, hơi căng thẳng hỏi: "Anh đẹp trai, có thể cho em số điện thoại không?" Đúng lúc này, Ngô Sở Úy liếc thấy xe Trì Sính chạy đến.
48 Trên đường vòng về, Ngô Sở Úy không ngừng thúc giục mình: Ra tay, mau ra tay, chỉ còn cách cửa công viên 300m thôi, nếu không ra tay thì không còn cơ hội nữa.
49 Khương Tiểu Soái tan ca xong vẫn không về nhà, tràn đầy mong ngóng đợi ở phòng khám, đợi đến tận nửa đêm. Cứ nghĩ Ngô Sở Úy hơn một giờ cũng phải về rồi, hiện tại còn chưa về, tính ra đã đạt được.
50 Cương Tử phát hiện, gần đây Trì Sính có sự quan tâm khác biệt với di động, không chỉ luôn giữ bên người, hơn nữa mở máy 24 tiếng. Mỗi lần Cương Tử gọi điện cho hắn, đều được tiếp máy ngay lập tức, thật có hơi khó thích ứng.
51 Bước ra khỏi phòng, Ngô Sở Úy như biến thành người khác, âu phục thẳng thóm, giày da sáng bóng, túi công văn chỉnh tề, mắt kính hơn trăm độ đeo ngay ngắn.
52 Sáng hôm sau, Khương Tiểu Soái vừa vào phòng khám đã vội vã điều tra tình hình. "Anh ta đi rồi?" Bàn chải răng trong tay Ngô Sở Úy ngừng trong miệng mấy giây: "Đi từ lâu rồi!" Khương Tiểu Soái híp mắt quan sát Ngô Sở Úy: "Mấy giờ đi?" "Không nhớ rõ.
53 Hơn tám giờ tối, Ngô Sở Úy từ sân bóng rổ về, thấy Khương Tiểu Soái vẫn còn trong phòng khám. "Ủa, sao anh còn chưa đi?" Khương Tiểu Soái lười biếng nói: "Sợ cậu có chuyện đó.
54 Ánh mắt Trì Sính như lưỡi dao bừa bãi mài lên mặt Ngô Sở Úy theo nhịp điệu, da đầu Ngô Sở Úy bị kéo đau đớn. Nơi mắt nhìn thấy là cổ áo rộng mở của Trì Sính, bên trong là phần ngực đầy mùi vị dương cương, lồng ngực chắc nịch nhấp nhô theo nhịp thở, giống như sóng lớn dâng trào, đánh vào tiểu tâm can cường hãn của Ngô Sở Úy.
55 Trì Sính dụi tắt điếu thuốc, kéo cổ Ngô Sở Úy tha lại gần mình. Cánh tay vuốt thẳng từ vai xuống, dừng lại ở mép quần, ánh mắt cũng từ trên lia xuống.
56 Ngày hôm sau, Khương Tiểu Soái đi làm trễ, ngoài phòng khám đã có một hàng người. Khương Tiểu Soái ngại ngùng không ngừng giải thích với bệnh nhân, tối qua thức khuya quá, sáng nay không nghe thấy tiếng chuông báo thức.
57 Chiều hôm đó, Trì Sính nhét di động vào túi, ôm Túi Dấm Nhỏ vào phòng làm việc. "Này, Trì Sính!" Trì Sính quay đầu qua, thấy hoa khôi cảnh sát đứng bên cạnh.
58 Sáng hôm sau là cuối tuần, Nhạc Duyệt cả ngày ở bên Trì Sính. Trải qua thời gian lạnh nhạt, Nhạc Duyệt cuối cùng cũng hiểu, tình cảm không phải chỉ dựa vào tôi tình anh nguyện, mà còn cần kinh doanh.
59 Suốt một tuần, ngay cả cái bóng của Ngô Sở Úy Trì Sính cũng không tóm được. Lại đến cuối tuần, người đến khám bệnh đặc biệt nhiều, Khương Tiểu Soái mới sáng ra đã bắt đầu bận rộn, bù đầu mãi đến trưa, cả miếng nước cũng không kịp uống.
60 Ngô Sở Úy cuối cùng cũng rời khỏi giường, thay quần áo ra ngoài. "Đây là đất nhà tôi, hiện tại trồng bắp, vài hôm nữa có thể luột ăn rồi. " Nói rồi ngắt xuống một trái, lột vỏ lấy ruột, gảy ra một hạt bắp, mủ màu trắng chảy ra, đưa vào miệng cắn một cái, nhai nhai rồi nói: "Vẫn còn quá non, nhưng rất ngọt, anh nếm thử đi.