Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nghịch Long

Số chương: 50
Chương mới nhất: Chương 50: Nàng Và Hắn
Cập nhật cuối: 7 năm trước
Trên thế giới này thì mỗi người đều chứa đựng trong mình một linh hải khác nhau ( biển linh lực); ví dụ như kẻ mênh mông như biển lớn, còn có người thì bé bằng một cái vung.

Danh sách chương Nghịch Long


Chương 21: Trở Về

21 Hắn cầm chiếc chuỷ thủ rồi lao mạnh về phía con quái thú, mục tiêu của hắn chính là phần bụng của con quái thú, nơi chứa đựng và đang không ngừng hấp thu linh lực của phượng hoàng đang bị nhốt ; đó cũng là cách duy nhất để hắn có thể trợ giúp cho nàng cũng như tiêu diệt con quái thú này

Đánh cắp truyền thừa, dùng chính đực mạnh nội tại của con quái thua này tiêu diệt nó, đó chính là cách duy nhất mà hắn nghĩ ra hiện tại

Ông! chiếc chuỷ thủ đẫm máu va chạm cùng phần bụng của con quái vật, lực phản chấn khiến hắn như muốn ngất đi, nhưng hắn biết điều này là không thể, hắn cố gắng gượng rồi dùng toàn bộ sức lực của mình đâm tới

- làm đi - hắn đã thành công tạo được một lỗ thủng ở bụng con quái thú nhưng lúc này hắn đã sức cùng lực kiệt, hắn chỉ kịp hét lên một câu rồi bất tỉnh.


Loading...

Chương 22: Dò Hỏi

22 Sau khi cảm nhận được loại lực lượng kỳ lạ kia thì hắn biết thế giới này không còn đơn giản như hắn từng nghĩ nữa, một loại lực lượng mà có thể mạnh ngang bằng với tu sỹ ở thế giới kia thì đúng là không còn gì để bàn cãi rằng người ở thế giới này hoàn toàn không thua kém gì người ở thế giới tu sỹ

- Di - một tiếng kinh ngạc vang lên xuất phát từ hắn, sau khi suy nghĩ một chút thì hắn bắt đầu cảm nhận linh lực ở nơi đây, hắn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ.


Chương 23: Cạn Lời

23 Sau một hồi nói chuyện phiếm thì đã đến buổi chiều, cô y tá cũng ra ca kết thúc một ngày làm việc khá thú vị còn hắn thì vẫn ở lại bệnh viện, chị gái hắn có ghé qua một chút rồi hắn ngỏ ý định về nhà nhưng chị gái hắn không chịu cho hắn xuất viện nên đành lòng hắn phải ở lại đây thêm vài ngày

trời đã về khuya căn phòng ngoài tiếng chiếc điện tín đồ lâu lâu lại rè lên một tiếng thì chỉ có tiếng những giọt nước trong ống truyền tí tách mấy tiếng thì không còn tiếng động nào cả ; hắn vẫn ở trong phòng nhưng tư thế hiện tại của hắn không phải nằm mà đang ngồi thiền, hắn đang tu luyện cố gắng hồi phục

- linh lực nơi đây quả là khác biệt với thế giới kia, không biết hiệu quả sẽ như thế nào đây - hắn nghĩ thầm rồi bắt đầu vận công, một vòng chu thiên hoàn thành mà không có chút trở ngại nào càng khiến hắn vui mưng khôn tả nhưng một việc khó giải thích giờ đây lại quấn lấy tâm trí hắn, linh lực của hắn sau khi đi một vòng chu thiên thì đổ về đan điền như thường lệ nhưng chúng lại không tụ tập ở trên người con linh thú mà tạo thành những đám mây lơ lửng trên bầu trời còn con linh thú hình rồng kia thì như được giải phóng, nó bay vào đám mây uốn lượn thân mình thoả sức chơi đùa

Theo như nhận thức của hắn thì linh lực của hắn phải đổ vào đan hồ chính là đổ vào người của yêu thú nhà rồng kia nhưng mà hiện thực thì không phải, chúng lại tạo thành những luồng linh lực bao quanh khắp vùng trời phía trên con yêu thú kia

- chẳng lẽ linh hồ của mình là một khối lập phương mà không phải con yêu thú kia, nếu nó thật là một khối lập phương thì rắc rối to rồi, không kể tới một tồn tại khác là con rồng không biết nguồn gốc kia thì linh hải của hắn có thể xem như vô cùng rộng lớn, chẳng lẽ bản thân mình ở thế giới này thiên phú lại kém cỏi vậy sao? hắn lẩm bẩm mấy câu rồi tiếp tục theo dõi thân thể mình

Con linh thú hình rồng kia cũng chẳng để tâm tới suy nghĩ của hắn, nó vẫn lượn lờ trên không trung chơi đùa với lượng linh lực ít ỏi mà hắn đã tạo ra

Ngoài việc thiên phú tu luyện của hắn khiến hắn cảm thấy khá buồn thì tồn tại của con rồng kia càng khiến hắn có thêm một nan đề khó giải quyết, chẳng lẽ phải tiêu diệt con rồng kia trả lại sự yên bình cho linh hải của mình, hay cứ để nó tồn tại như một vật thừa thãi nằm trong linh hồ của mình mà không cần quan tâm đến nó!

Suy nghĩ nguyên một đêm mà hắn không có đáp án nên đành thoát khỏi trạng thái tu luyện để làm một bệnh nhân nghiêm túc

Ngày ngày cứ thế trôi qua, ban ngày hắn như một bệnh nhân lắm chuyện cứ hỏi han mấy cái vấn đề không đâu đôi khi làm cho vị bác sỹ tâm lý tương lai chẳng biết đáp lời làm sao, ban đêm thì kiên trì tu luyện hắn đã quyết định bỏ qua cái con rồng đáng gét kia vùng vẫy trong linh hải của hắn mà cứ ru luyện như thường.


Chương 24: Vô Tự

24 Trở về với cuộc sống thường ngày của 3 năm trước tuy rằng có chút bỡ ngỡ nhưng tự tập rồi cũng quen dần - hắn tự nhủ như vậy rồi cùng chị gái về nhà

Trên đường về nhà hắn cũng bắt gặp không ít việc mới lạ, thành phố thay đổi tới chóng mặt khiến hắn dường như bị lạc đường may mà có ông anh rể quý hoá kia lái xe chứ không chỉ mình hắn đi ắt hẳn trăm phần trăm hắn sẽ lạc đường thật

Không những vậy dường như quá trình đô thị hoá của đất nước hình như diễn ra nhanh hơn thì phải, hắn nhớ lúc trước hắn sống chung với chị hắn ở một vùng quê nghèo ở hà tây nhưng giờ đây vùng quê này cũng đã đổi tên không những vậy hà tây biến mất thay vào đó là một hà nội rộng lớn hơn

Vùng quê nghèo đan phượng thay da đổi thịt khiến hắn không nhận ra cũng may ngôi nhà của gia đình hắn hoàn toàn không thay đổi tí tẹo nào ; khiến hắn đôi chút ấm áp, đôi chút nhớ nhung cùng hạnh phúc

Sau khi về tới nhà của hắn thì ông anh rể như nhận được mật lệnh của chị hắn, anh ta chỉ để lại một lời chào rồi phóng xe đi mất dạng

Ngôi nhà trước mặt hắn tuy không quá khang trang nhưng đem lại cho hắn một cảm giác ấm áp, cảm giác được trở về làm hắn như muốn thét lên vậy

- chị? - hắn ấp úng, thực sự là mấy ngày nay hắn vẫn luôn muốn hỏi một việc mà hắn không biết mình nên mở miệng ra sao

- chuyện gì? - người chị ân cần quay đầu lại nhìn hắn với gương mặt trìu mến hỏi

- chị tên gì vậy? - lấm liếm cả nửa ngày hắn mới dám thốt lên một câu như vậy

- em hỏi cái gì? - như không hiểu câu hỏi vừa nãy của hắn, người chị gái này mắt tròn mắt dẹp nhìn hắn như nhìn quái vật

- em hỏi tên chị là gì?- hắn nhắc lại từng câu từng chữ thật chậm rãi

- em đang nói cái gì vậy, chẳng lẽ em bị mất trí - cô nàng như bị điện giật tinh thần hoảng loạn hỏi lại

- em cũng nghĩ vậy, tuy em không biết tên chị nhưng em biết chị chắc chắn là chị gái của em không những vậy ngôi nhà này là của chị em chúng ta chung sống từ rất lâu trước kia - hắn nhìn thẳng vào mặt chị hắn rồi nói

- chẳng lẽ bọn chúng dám làm như vậy? - chị gái hắn lẩm bẩm một câu rồi dẫn hắn đi vào nhà đóng cửa lại

ngôi nhà bên ngoài nhìn như tầm thường nhưng nội thất bên trong lại khiến người ta mở rộng tầm mắt, những thứ hiện diện teong ngôi nhà này nếu để những sử gia nhìn thây thì chắc phải trầm trồ khen ngợi, một ngôi nhà toàn đồ cổ, từ chiếc ghế cho tới khăn trải bàn tất cả đều là đồ dùng của vua chúa thời xưa

-em thực sự không nhớ gì? - cô nàng quay lại hỏi một cách nghiêm túc

- trí nhớ của em rải rác, những gì em nhớ được chỉ có hình dáng của chị cũng như căn nhà này, ngoài ra em thực không nhớ gì cả - hắn cúi đầu xuống đáp

- ngồi xuống đi, để chị kiểm tra xem đã - chị gái hắn ân cần nhìn hắn rồi nói

trong vô thức hắn ngồi bệt xuống, hai chân bắt chéo tay đặt lên đầu gối, nhòn thấy hắn ngồi xuống với tư thế như vậy người chin khá là ngạc nhiên - chẳng lẽ nó cũng biết tu luyện, nó tu luyện từ bao giờ - lòng thầm nghĩ như vậy nhưng nàng cũng không lên tiếng mà từ tùa dặt nhẹ bàn tay của mình lên đỉnh đầu của hắn

nàng vận công một luồng chân nguyên hùng hậu từ bàn tay nàng truyền tới làm hắn trong vô thức khởi động vân vũ quyết, một luồng chân nguyên khác trong người của hắn như phát giác có kẻ xâm nhập chúng không ngừng tuôn trào rồi tụ tập về phía đỉnh đầu ngăn cản luồng chân nguyên ngoại lại kia

- bình tĩnh - đang cố gắng vận chuyển chân nguyên thì hắn nghe thấy một câu nói khiến hắn giật mình, cố gắng bình tĩnh lại rồi chầm chậm đưa linh lực của mình về hình thái ổn định

đang cảm thấy vui mừng vì lần đầu tiên hắn vó thể ổn định được luồng linh lực bá đạo trong cơ thể này thì bỗng nhiên moitj tiếng gầm truyền đến làm cho hắn giật mình

- là nó - hai người thốt lên kinh ngạc

hắn đang kinh nghi bất định không biết con rồng này lại toan làm việc gì thì nghe thấy một tiếng thất thanh đồng dạng phát ra từ miệng chị gái của hắn, chẳng lẽ chị ấy biết nó hắn nghĩ ở thế giới này ngoài hắn ra có lẽ không ai biết đến sự tồn tại của nó không ngờ chị gái hắn cũng biết không những vậy từ tiếng thốt kinh ngạc của chị thì hắn biết chắc chị gái hắn biết sự tồn tại của nó, sự kinh ngạc ấy kèm theo sự vui mừng đến tột độ như nàng đã tìm thấy một thứ bao lâu nay nàng vẫn tìm kiếm vậy

thoát ra khỏi trạng thái kinh ngạc, nàng ta từ từ thu tay về rồi ngồi xuống cạnh hắn

- em đã thức tỉnh được nó - nàng không dấu nổi sự vui mừng hỏi lại

- thức tỉnh! - hắn nghe xong câu hỏi thì khá kinh ngạc, chẳng lẽ trong thân thể hắn trước đây nó từng tồn tại giờ đây hắn mới thức tỉnh được nó hay sao - có lẽ vậy -hắn đáp lại mà không nói ra suy nghĩ của mình

- từ bao giờ - nàng hỏi lại

- từ tháng trước lúc em tỉnh lại - hắn không giấu diếm đáp lời, tất nhiên chỉ là chuyện con rồng kia mà thôi

- em biết tu luyện từ bao giờ - nàng hỏi tiếp vì nàng thật sự băn khoăn không biết hắn học tu luyện từ đâu

- chính nó dạy cho em - hắn cố tình kiếm một lý do cho hợp lý nhưng tìm đi tìm lại vẫn không có đáp án nào, chẳng lẽ nói là hắn chết đi rồi tới thế giới khác tu luyện sau đó lại trở về đây nên cứ tạm thời đổ lỗi cho nó vậy

- cũng đúng! nếu em thực có thể thức tỉnh nó thì không có chuyện gì là không thể sảy ra - nàng nói xong rồi dẹp sự nghi ngờ đó sang một bên quay lại hỏi - em có biết vì sao nó lại trong thân thể em không?

- không biết? - hắn lắc lắc đầu vì thực sự hắn hoàn toàn không biết

- vậy thì đọc sách đi - nàng nói xong rồi chỉ vào một cái giá sách trong phòng

nói là cái giá sách thực chất chỉ là một cái kệ nho nhỏ trên đó chứa đựng chỉ hơn trăm cuốn mà thôi, hắn nhìn nó như tưởng nhớ về một quãng thời gian từ thời thơ bé, trước đây hình như hắn từng muốn xem xem những cuốn sách này viết về cái gì nhưng chị gái của hắn hoàn toàn cấm tuyệt, không cho hắn đụng tới ; không cho hắn đụng tới không có nghĩa là hắn không được xem lén, hắn đã không ít lần lấy xuống xem lén nhưng làm hắn thất vọng là hắn chẳng đọc được chữ gì hay nói đúng hơn nó là những chồng sách không có lấy một chữ

- là vô tự thiên thư - từ trong đầu hắn loé lên một hàng chữ to chà bá, chẳng lẽ là vô tự thiên thư trong truyền thuyết, thế là ngày ngày hắn vẫn lén xem trộm những cuốn sách này nhưng dần dần rồi hắn đành bỏ qua vì hắn thực sự không hiểu nghĩa của nó.


Chương 25: Lý Tam

25 - vô tự thiên thư chẳng lẽ thực sự tồn tại - hắn lẩm bẩm một câu, cả đêm qua hắn không ngủ chỉ để xem trăm cuốn sách trắng này đôi lúc hắn nghĩ mình có nên đốt chúng đi xem có phát hiện gì không nhưng hắn thật không dám ; lỡ chị gái hắn mà phát hiện có thể hắn sẽ no đòn với nàng cuối cùng đành chấp nhận bỏ cuộc

Đang ngồi suy nghĩ vớ vẩn một hồi, quá buồn chán nên hắn khởi động pháp quyết tu luyện cho đỡ chán, với lại mấy ngày nay tu luyện đã tới đỉnh phong trúc cơ kỳ cũng tới lúc tu luyện linh mạch ẩn rồi

linh mạch ẩn như những gì kiếp trước từng trải qua với hắn thật là một việc vô cùng đơn giản, tuy lúc đó hắn có tu vi kết đan kỳ nhưng nhờ vân mộng quyết nên hắn hoàn toàn có thể đánh lừa được bát kỵ nhưng giờ đây hắn hoàn toàn không muốn làm như vậy ; thứ nhất là nếu muốn đột phá thì hắn phải có nhiều chân nguyên hơn số lượng mà trước đây hắn từng có, thứ hai hắn đang ở giai đoạn trúc cơ kỳ, chính là thời kỳ hoàn hảo nhất để tạo linh mạch ẩn, thứ ba nguồn linh lực nơi đây cực kỳ bá đạo có thể tự sản sinh ; nếu hắn không làm gì thì sớm muộn linh lực trong cơ thể cũng bạo ngược làm cho hắn nổ banh xác mà chết, thứ tư hiện tại hắn đang còn muốn kiểm nghiệm một ý tưởng mới ; một ý tưởng điên rồ nhưng theo suy luận của hắn thì hoàn toàn có thể thực hiện được

- Trước tiên phải dò xét xem con rồng trong linh hải của mình như thế nào đã - mấy ngày nay hắn hoàn toàn bỏ quên con vật trong linh hải hôm nay khi nghe chị hắn nhắc tới thì hắn mới để ý thì ra con rồng này là do huyết mạch của bản thân tạo ra mà không phải do ngoại vật tiến vào

Hắn đem thần thức xâm nhập linh hải như mọi khi, đứng phía ngoài nhìn vào tuy rằng thể tích của nó chỉ hơn một thước vuông nhưng khi thần thức đi vào sâu bên trong thì mới thấy độ lớn linh hải của hắn, linh hải của hắn giờ đây tràn nhập thủy thuộc tính, những luồng linh lực như đám mây kia như có linh tính chúng không ngừng cắn xé lẫn nhau rồi cô đọng lại tạo thành một loại linh lực siêu việt hơn ; còn con rồng kia vẫn vậy nó không ngừng bay lượn trong không trung đùa nghịch

- Quả thực không dám nghĩ linh lực ở thế giới này bá đạo đến mức này - hắn thầm lẩm bẩm một câu rồi rút thần thức ra khỏi linh hải

- Có lẽ không có vấn đề gì - nói xong thì hắn bắt đầu vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, có kinh nghiệm từ lần trước hắn rất nhanh tìm thấy những linh mạch ẩn ở những nơi khác

Tuy nói có kinh nghiệm của lần trước nhưng sự thực cũng không đơn giản như vậy, việc tìm kiếm linh mạch ẩn trong cơ thể là một việc vô cùng nguy hiểm.


Chương 26: Lạc Vân Tổng Quyết

26 - Gia phả tổ tông, đùa nhau à! trong cái nhà rách này thì đâu ra một cuốn sách có chữ chứ đừng nói gì đến gia phả tổ tiên - hắn lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục công việc dọn dẹp của mình

- sự tích thánh gióng! đùa nhau à - đang dọn dẹp thì hắn thấy một cuốn sách đang bị mở ra, trong cuốn sách vó vẽ hình một người đàn ông đang cầm một cây tre, cưỡi trên lưng một con ngựa sắt khổng lồ

- đúng là chán thật - nói xong hắn đưa tay gập cuốn sách lại rồi bỏ lên kệ,

- mấy cái sự tích này mình đã thuộc lòng từ lâu rồi - hắn lại lẩm bẩm một câu, nhớ về quá khứ ; năm xưa lúc còn nhỏ hắn thật chẳng hứng thú gì với mấy cái chuyện cổ tích này cả vì đơn giản chúng hoàn toàn không có một cái trình tự logic gì, người đâu mà mấy năm không biết nói tự nhiên đùng một cái thì biết nói, đùng một cái thì thành người lớn, đùng một cái thì thành anh hùng - phi lý, phi lý hết sức! đúng là đáng để phỉ nhổ mà

Lại nói đến việc hắn chẳng thích đọc nhưng chị hắn ngày nào cũng bắt hắn nghe mấy câu chuyện nhảm nhí này, mỗi ngày từ lúc hắn bắt đầu biết chữ thì ngày nào hắn cũng nghe thấy chị gái hắn lảm nhảm nào là người này thật giỏi, người này thật hay ; thế là một thời gian hắn ở thế giới này hắn cứ bị dày vò bởi mấy cái sự tích không đâu vào đâu này.


Chương 27: Linh Hải Dị Biến 1

27 Khi những thứ xa lạ kia dung nhập vào thức hải của hắn cũng chính là lúc hắn nhập mộng cảnh, mộng cảnh kéo dài như vô tận hắn thấy mình như là người chứng kiến dự thay đổi của lịch sử ; những nhân vật truyền kỳ trong thế giới cổ tích cũng như những nhân vật truyền kỳ của việt nam, Từng người từng người một đều xuất hiện trong mộng cảnh của hắn.


Chương 28: Linh Hải Dị Biến 2

28 Sau khi thoát khỏi phong ngục hắn quyết định đi tới toà linh hải ẩn thứ 4, sau khi chứng kiến ba toà linh hải ẩn phía trước thì hắn cũng chẳng còn mấy ngạc nhiên khi toà linh hải ẩn thứ tư này đổi màu, không những vậy theo như hắn suy đoán thì những toà sau cũng sẽ có tình trạng như vậy nhưng không biết chúng ở dạng gì mà thôi

- Hi vọng là chúng sẽ như được tính ban đàu của mình - hắn lẩm bẩm một câu rồi ngắn nhìn toà linh hải thứ tư này, toà linh hải thứ tư này không như mấy toà linh hải trước, nó có màu lục nhạt, không những vậy hình như nó chưa tới đỉnh ngưng dịch kỳ thì phải

- phải chăng mọi suy đoán của mình đã sai hoàn toàn - đúng như hắn dự doán ban đầu thì toà linh hải này đúng là toà mộc thuộc tính nhưng nó không như mấy toà trước, linh hải tràn đầy mà hình như nó có chút gì đó mỏng manh nhưng sinh khí toát ra từ toà linh hải này cũng khiến hắn tinh thần thoải mái vô cùng

Tuy rằng sợ hãi rắc rối sẽ sảy đến nhưng hắn cũng muốn khám phá xem toà linh hải này bên trong đang chứa đựng cái gì

Bước vào toà linh hải một cách thận trọng, chầm chậm ngắm nhìn toàn bộ hải vực linh hải ẩn, nhưng sự thật lại khiến hắn đôi chút thất vọng, toà linh hải ẩn này mênh mông rộng lớn nhưng trong đó chỉ tồn tại một cá thể, hay nói đúng hơn là mầm sống của một cây dây leo, khí tức của cây dây leo toát ra mang theo hương thơm mê người và khá quen thuộc với bản thân hắn

- là mầm của thanh đằng - ngàn năm sống bên cạnh MAI AN TIÊM hắn chẳng xa lạ gì với mầm sống của cây thanh đằng này, còn nhớ lúc còn trong mộng cảnh không những hắn trông thấy nó mà hắn còn chung sức cùng vị đại sư thực thần MAI AN TIÊM này chăm sóc mầm cây này, thanh đằng một loại cây có sức sống mãnh liệt, mang trong mình huyết thống tối cường của đằng mạn không những thế khi trưởng thành nó còn có một tác dụng khác không kém phần khiến hắn thèm muốn, quả thanh đằng được xem là thánh vật trong các loại thiên địa linh dược, năm đó nhờ cây thanh đằng này mà MAI AN TIÊN không ít lần thoát khốn thành công, thanh đằng bền bỉ cùng sức sống mãnh liệt đã hút đi hết tất cả hải vực đen của lưu hải giúp cho MAI AN TIÊM sống sót sau khi bị lưu đày nơi được xem là có đi mà không có về

- là thanh đằng trong truyền thuyết, thật không ngờ trong toà linh hải này lại thai nghén ra loại lục đằng kinh khủng này, thật là một sự bất ngờ hiếm gặp - hắn dung sướng trong lòng thốt lên.


Chương 29: Hai Thế Giới

29 Hắn tỉnh lại với tâm trạng bồn chồn, hô hấp của hắn càng lúc càng nặng, hắn thầm mong chị gái của hắn sẽ không sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nếu không thật sự hắn không thể an tâm nổi cho đến khi hắn nhặt được một bức thư cùng một miếng ngọc giản

Trên bức thư đề tên người nhận là hắn và người viết ra chúng không ai khác chính là chị gái của hắn

Hắn trầm ngâm một lúc rồi nhặt bức thư lên đọc, bức thư chỉ có mấy dòng nhưng nét chữ thì quá xấu khiến hắn dịch mãi mới hiểu đại ý của bức thư này

Bức thư này viết là nếu muốn hiểu rõ mọi việc thì xem miếng ngọc bội bên cạnh, và trước khi xem thì hãy để con rồng trong người hoạt động một chút

- hoạt động! ý là sao? - hắn trầm ngâm một lúc rồi cũng không chần chừ đem một tia thần thức vào trong linh hải của mình thử gọi con rồng đang ngủ say kia dậy,không ngờ vừa mới lên tiếng thì hắn nhận được lại một tiếng gầm làm cho tia linh hồn của hắn tan biến ngay tức thì, nhưng cùng với việc tia linh hồn của hắn tan biến thì cũng là lúc hắn cảm nhận được một tia liên hệ khá mỏng manh với con rồng trong thức hải

- Vậy là thành công sao? - hắn tự hỏi một câu rồi điều động thần thức chui vào trong miếng ngọc giản, lúc này như cảm nhận được điều gì con rồng trong linh hải như sống dậy, nó gầm lên mấy tiếng vui mừng rồi không ngừng bay lượn trong linh hải

Bước chân vào trong ngọc giản hắn lại thấy một cảnh tượng cực kỳ quen thuộc, phía trước mắt hắn chính là một trong những ảo cảnh mà hắn từng nhìn thấy trong mộng ; truyền thuyết về LẠC LONG QUÂN cùng ÂU CƠ

Nhưng lúc này hắn không phải theo dõi quá trình hai người này tu luyện mà là quá trình hình thành của một tiểu thế giới trong đan điền của LẠC LONG QUÂN.


Chương 30: Trò Chuyện

30 sau khi nhìn thấy hai người kia động thân thì hắn cưc ky kinh ngạc bởi tốc độ thu triển thuật pháp của hai người kia cực kỳ nhanh chóng, giống như những vị đại tu sỹ chỉ cần thoáng động tay chân là có thể điều động linh khí vậy, thuật pháp xuất hiện nhanh tới một cách chóng mặt cũng khiến hắn sợ ngây người ; nhưng hắn cũng không phải là kẻ phàm phu tục tử hay kẻ không biết tu luyện gì, so với đồng cấp thì tốc độ thi triển pháp thuật của hắn cũng nhanh không kém, ý nghĩ vừ động thì noitj màn thuỷ tráo cũng đã xuất hiện ngay trước người hắn, thuỷ tráo vừa xuất hiện thì va chạm cũng sảy ra.


Chương 31: Từ Chối

31 Hắn thật sự cảm kích vì thứ hắn nhận được không chỉ là bản đồ mà nó lại cực kỳ chi tiết, không những vậy trên đó còn vẽ lại những hình ảnh đại diện cho số lượng yêu thú có trong một khu vực cố định và một số khu vực được đánh dấu là nguy hiểm nữa

- Cảm ơn các vị, ân tình ngày này ngày sau tại hạ sẽ báo đáp gấp bội - hắn thầm hứa một câu rồi nhìn lại tấm bản đồ mà hắn đã phác hoạ lại trong thần thức

- địa điểm mình đang đứng chắc là ở đây, ở đây là vị trí nhân tộc tụ tập, còn nơi này chắc là có một con yêu thú cực mạnh trú ngụ - hắn nhìn bản đồ rồi trầm ngâm một lúc lâu

- Không ngờ nhân tộc bây giờ lại yếu thế như vậy, hầu như toàn bộ bản đồ đều toàn vùng màu đỏ chứng tỏ yêu tộc hoàn toàn vượt trội so với nhân tộc rồi ; còn nhớ hơn trăm năn trước nhân tộc chính là bá chủ của vùng đất này, không ngờ trăm năm sau lại là cùng đất của yêu thú hoàng hành, chẳng lẽ kỷ nguyên băng hà lại một lần nữa xuất hiện - nhìn tấm bản đồ mà khiến hắn cảm thấy cay đắng, hắn chỉ là một con tép nhỏ bé mà nghĩ tới vậy thì không biết mấy kẻ lãnh đạo kia bao năm qua ngồi trên đầu người khác cảm tưởng của họ giờ như thế nào nhỉ ; mấy vị lãnh đạo của mỹ cũng như nga trước đây suốt ngày đấu đá lẫn nhau, luôn khoe mẽ sự tiến bộ khoa học kỹ thuật của nước mình không biét cảm tưởng của họ giờ đây ra sao nhỉ? phải chăng họ vẫn còn cho rằng khoa học kỹ thuật của họ là vượt xa thời đại ; cái gì mà máy bay siêu thanh, cái gì mà tàu sân bay, cái gì mà hệ thống phòng thủ tên lửa, tất cả chỉ thành đống sắt vụn trước cuộc chiến với yêu tộc ; còn nữa mấy lãnh đạo của trung quấc cứ mải nói biển đông là của chúng nó, chúng suốt ngày ra ngoài đó phá hoại để xưng danh bá vương xác nhận chủ quyền, nhưng giờ thì sao? cả vùng biển đó ngon ra mà lấy, đến ốc còn không lo nổi mình ốc mà cứ to mồm ; không biết mấy lão nghĩ gì bây giờ nhỉ? chẳng hay mấy lão còn muốn đưa người ra biển đông xác thực chủ quyền nữa hay không a ; lại nói tới mấy thằng IS không biết giờ đây chúng đang nghĩ gì a, trước đây thì cứ hô chém chém giết giết, chặt đầu chặt chân không biết giờ có dán mở miệng không nữa ;.


Chương 32: Huyết Lang Quân Đoàn

32 Một lượng lớn chân nguyên không ngừng tuôn ra khiến lòng hắn đau như cắt - hắn thầm ước nguyện chuyện này sớm kết thúc nếu không thì hắn thực không có cách nào chống đỡ nổi

Dường như lời thỉnh cầu của hắn đã được ứng nghiệm, khi mà linh lực trong bảy linh mạch ẩn dường như cũng gần cạn kiệt thì hắn cảm nhận được hình như lực hút kỳ lạ ấy cũng chậm lại dần rồi chấm dứt hẳn

Hắn thầm hô may mắn một câu thì hắn lại chợt cảm nhận được một vấn đề cực kỳ phiền toái ; linh lực của hắn gần như là cạn kiệt - nếu có con yêu thú nào đi ngang đây thì ắt hẳn hắn sẽ là con mồi ngon cho nó

Hắn suy nghĩ chốc lát rồi thả thần thức ra kiểm tra xem xung quanh đây liệu có con yêu thú nào bén mảng tới không? kết quả là không có con yêu thú nào xuất hiện trong phạm vi ngàn mét xung quanh cả

- Thực là hù chết người ta rồi - hắn thở phào một hơi rồi ngồi xuống chuẩn bị khôi phục một ít chân nguyên, nhưng khi hắn vừa đặt mông xuống thì một tiếng gầm rống vang lên khiến hắn bật dậy, hắn dáo dác ánh mắt về phía xung quanh nhưng không tìm thấy gì khi nhìn về phía ngôi nhà thì

- Ngôi nhà hoàn toàn biến mất, mặt đất phía dưới ngôi nhà cũng bị biến dạng giống như là vừa bị một con yêu thú to lớn nuốt chửng vậy - hắn hoàn toàn ngây người một lúc, cả một ngôi nhà trăm mét vuông tự dưng biến mất không lấy một chút tăm hơi, trong lúc ngẩn ngơ thì một vật không biết từ đâu rơi xuống, hắn đưa tay tóm gọn nó

Trong lòng bàn tay hắn là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn nhìn rất cũ kỹ, nó có màu xanh lè như màu máu của con sâu vậy, trên bản thân chiếc nhẫn khắc hình một con vật mà hắn không biết là con gì nó trông khá giống con rết nhưng hình như chiều dài của nó hơi ngắn, với lại nhìn nó mập mập rất chi là dễ thương, với lại trên nền nó là một màu xanh lè chẳng khác nào như một con sâu cả

- Một chiếc nhẫn hình con sâu! thật là con mắt thẩm mỹ tệ hại, không ngờ trên thế gian này có kẻ lại lấy con sâu ra để tạc hình ; trên đời này không biết co bao nhiêu con vật tuyệt đẹp mà uy vũ thì không chọn, lại đi chọn một con sâu xấu xí như vậy - hắn thầm rủa kẻ nào tạo ra chiếc nhẫn này một chút rồi toan vứt nó đi, nhưng khi chuẩn bị vứt nó đi thì kinh nghiệm luyện khí lại mách bảo hắn là vật này cực kỳ đặc biệt

Hắn thả thần thức bao phủ chiếc nhẫn nhưng không phát hiện điều gì, nhìn quanh thì cũng không hề có chút khí tức nào ba động cả - chẳng lẽ mình nhầm - hắn lẩm bẩm một câu

- Có thể là nhầm thật - tuy rằng ở trong mộng hắn đi theo lang liêu đại sư tới ngàn năm, xem người luyện binh khí không biết bao nhiêu lần nhưng thực sự là chưa bao giờ hắn thử luyện khí cả, cũng chưa bao giờ hắn chạm vào một món vũ khí đỉnh cấp bao giờ cả

Suy nghĩ một lúc vẫn không ra đáp án thế là hắn chẳng thèm suy nghĩ nữa ; biết đâu nó có thứ gì đặc biệt thì sao? dù sao thì cầm theo nó cũng chẳng mất mát gì với lại tuy nó có hơi xấu xí nhưng cũng vừa tay chứ bộ - hắn ướn thử vào ngón tay cái thì vừa khít như là chiếc nhẫn này sinh ra là để cho hắn vậy, hắn đưa tay lên ngó nghiêng một chút, cảm thấy nó không tệ chút nào nên cứ thế mà đeo lên tay

bỏ qua chuyện chiếc nhẫn hắn lại quay về với thực tại, hiện tại căn nhà đã biến mất không một dấu vết, với lại chân nguyên của hắn cũng gần như là khô kiệt, hắn quyết định phải tìm một nơi thích hợp để tu bổ chân nguyên rồi tìm cách đột phá kết đan kỳ - tuy rằng việc căn nhà biến mất hắn cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng biết làm gì đây ; hắn không phải thánh nhân mà biết hết mọi sự việc! thôi bỏ đi dù sao căn nhà đó cũng chẳng có gì đặc biệt mất thì thôi, vả lại mình cũng chẳng có ý định ở lại đây lâu dài

- Có lẽ mình nên trở về thành trì của nhân tộc trước đã - quyết định xong hắn bắt đầu cất bước đi ; theo như tấm bản đồ ghi lại thì gần đây có một khu tập trung tạm thời được lập ra bởi mấy người thường xuyên đu săn yêu thú, họ coi nơi này như là một nơi nghỉ chân trước khi trở về thành trì chính

Khởi động pháp quyết, một đám mây hiện ra mang theo hắn biến mất khỏi vùng đất này.


Chương 33: Mộ Binh

33 Huyết Lang Quân Đoàn vào thành gây ra động tĩnh không nhỏ, với một khu thành lập dã chiến thế này mà tự nhiên có sự góp mặt của một trong bảy quân đoàn lớn thật là một đại sự khiến cho cả thành náo động

- Là huyết lang quân đoàn đó - những tu sỹ xung qu...


Chương 34: Dị Năng Giả

34 Hăn gia nhập quân đoàn mà lòng hoàn toàn mơ hồ, hắn thực sự không biết phó thủ lĩnh nhìn trúng hắn điểm gì mà lại chọn hắn không những vậy mà cũng chẳng thấy hắn nhắc đến chuyện khảo hạch với hắn, tuy hắn hoàn toàn không hiểu nhưng không có nghĩa là hắn n...


Chương 35: Trận Pháp

35 Sau một quãng đường dài cùng hai cuộc chiến nhỏ thì phó đoàn cũng đã nhận định được thực lực của mấy người mới này ; tất nhiên nổi bật nhất không ai khác chính là trần thành, tên này trong chiến đấu đã lộ ra thiên phú kinh người cũng như trình độ pháp thu...


Chương 36: Khảo Nghiệm Bắt Đầu

36 Hai người đang tính bàn luận về vấn đề trận pháp thì thời gian nghĩ ngơi cũng đã kết thúc nên cuối cùng họ đành viết những điều mình nghĩ ra Ngọc giản rồi đem cho đối phương

Hiện tại trên tay hắn là miếng Ngọc giản mà trần thành chủ đưa cho hắn, tuy rằng viết khá vội nhưng cũng đầy đủ mọi Thông tin mà hắn cần, trần thành chủ hình như cũng không giấu diếm cái gì tất cả đều viết lên đây kể cả suy nghĩ của lão ; thế cũng đủ biết lão là người thế nào, một người như thế còn tồn tại trên cõi đời này quả là hiếm gặp

Sau khi xem xét xong miếng Ngọc giản thì hai người cùng nhìn nhau rồi cười một cái, tuy rằng không nói với nhau lời nào nhưng hình như họ hiểu rất rõ về nhau

- Tất cả chuẩn bị vào thành - phó đoàn chủ lên tiếng nhắc nhở, vì thời gian cho cuộc tỉ thí kia hơi dài nên chậm trễ việc xuất phát của đoàn vì vậy lão đứng dậy thúc dục

- Vâng - tất cả đồng loạt hô lên một tiếng rồi đứng dậy, những người cũ cũng đã quen với việc này nên không có gì vỡ ngỡ, họ tự biết vị trí của mình còn ba người mới như hắn thì vẫn như cữ đi theo sau phó đoàn trưởng

Nửa canh giờ sau thì cũng tới nơi, phía trước mặt bọn họ là một toà thành rộng lớn, nghe tên hồ phủ kia bảo thì đây chính là tổng hành dinh của thần lang kỵ sỹ đoàn ; có lẽ vì ảnh hưởng của cái tên thần lang kỵ sỹ đoàn nên toà thành này cũng mang tên là thần lang, thần lang thành

Cùng lúc họ bước vào thành thì cũng có tới ba bốn đoàn người cũng đi vào thành ; khi thấy huyết lang đoàn cũng đi vào thì họ cũng tiến tới bắt chuyện, nói chung là vì huyết lang đoàn là đoàn dẫn đầu trong mười quân đoàn của thần lang kỵ sỹ đoàn nên ai máy nhìn thấy họ đều tỏ vẻ nhún nhường vài ba phần

- Phía kia là thanh lang đoàn, nhóm này là bạnh lang đoàn.


Chương 37: Nhiệm Vụ

37 Lại nói đến võ tam từ khi hắn bước vào quảng trường lòng hắn vẫn nao nao không yên, con rồng trong linh hải hình như cảm ứng được thứ gì sắp đến nên nó không ngừng gào thét

- Chuyện gì sắp sảy ra đây - hắn lẩm bẩm một câu rồi quay mặt lại nhìn về phía hồ phỉ hỏi

- Tất nhiên là sắp khảo nghiệm rồi - tên này nhìn hắn một cái rồi làm một giọng khó hiểu nói

- Vậy trước đây khảo nghiệm như thế nào ngươi biết không? - hắn nghe xong câu trả lời thì vẫn hơi ngờ ngợ, khảo nghiệm sao? Tại sao sao nghiệm thì có thể làm con rồng trong linh hải đứng ngồi không yên vậy? Với lại mình cũng có cảm giác chẳng lành trong chuyện này? Nên hắn hỏi lại

- Tất nhiên là săn giết yêu thú - tên hồ phỉ này lại làm ra vẻ hiểu biết hắn nhìn võ tam một cái rồi nói tiếp - ta đã từng viết trong Ngọc giản, ngươi chưa từng xem qua sao?

- Lại là Ngọc giản - hắn thật sự bội phục tên này rồi, nói thật thừ khi nhận được cái Ngọc giản kia thì đây là lần thứ tư hắn bị tên kia làm nhục rồi ; hình như tất cả mọi thứ tên này biết đều ghi lại trong Ngọc giản thì phải vơi lại hắn nhận được cái Ngọc giản từ đó tới giờ chỉ mới qua hai canh giờ, hắn tự nhủ rằng sẽ đọc thuộc lòng nó nhưng mọi việc liên tiếp sảy ra khiến hắn không có thời gian đâu mà đọc và tìm hiểu cả.


Chương 38: Bát Hoang Thần Đạo

38 Sau khi phân tích xong tình hình cũng như làm xong chuẩn bị thì hắn cũng ngoi lên mặt đất nhưng khi thấy mặt trời đã đi ngủ thì đành quay lại cái mồ của mình nằm tiếp chờ đến ngày mai

Hắn ngồi trong cái mồ không biết làm gì đành lấy mấy cái Ngọc giản ra đọc, thực ra lúc đầu hắn tính là tu luyện một chút xem nhưng hắn sợ lỡ khi tu luyện mà gặp đốn ngộ một cái thì nguy to, đốn ngộ mất một hai ngày còn đỡ nếu mà đốn ngộ mất một hai tháng thì nguy to lúc đó không biết cái mạng của hắn sẽ như thế nào nữa nên hắn đã quyết định trong thời gian khảo hạch này hắn Sẽ không tu luyện thêm một chút gì, chỉ trừ khi chân nguyên cạn thì hắn sẽ dành chút thời gian khôi phục chân nguyên mà thôi

Ngồi đọc Ngọc giản giết thời gian nhưng khi đọc hết rồi đọc lại thì hắn lại cảm thấy nhàm chán hắn quyết định gom lại những kinh nghiệm mà gắn thu thập được trong mộng cảnh để hoàn thiện bộ pháp quyết “ lạc vân quyết ” của mình cũng như xác định con đường của mình sẽ đi sau này

Những kinh nghiệm trong mộng cảnh là những kinh nghiệm của người khác tu luyện nhưng với hắn, một kẻ dõi theo cũng như là một kẻ vô công rồi nghề chẳng có việc gì làm nên hắn đã từng suy nghĩ rất nhiều về con đường mà mỗi vị tiền bối đã từng trải qua, hắn không ngừng xây dựng trong đầu mình những giả thiết mà nếu nhân vật chính trong mộng cảnh đó đi theo sẽ sảy ra chuyện gì và rồi cuối cùng hắn thành một kẻ kinh nghiệm đầy mình trong tu luyện, là một tàng kinh các tu luyện sống thật sự chẳng khác nào LÝ THẤT DẠ biến thành ÂM NHA bay lượn trăm vạn năm dưới khung trời của ĐẾ BÁ vậy, chỉ khác mỗi cái là LÝ THẤT DẠ chỉ có thể đọc rồi ghi lại những kinh nghiệm của kẻ mà hắn dẫn đường mà thôi chứ hắn chưa từng như võ tam không có việc gì rãnh rỗi tới mức cho thằng này đi theo con đường này thì sao, cho thằng kia bị què chân thì hắn sẽ tu luyện như thế nào.


Chương 39: Yêu Đan

39 Việc bị cắn nuốt thần hồn đúng là một việc vô cùng đau khổ, đau khổ tới mức mà thật sự không có lời nào diễn tả hết được, dù hắn có lăn Lê bò choài như thế nào thì cũng không thể nào khiến hắn giảm bớt cơn đau nhưng may thay việc này cũng chỉ diễn ra trong tích tắc

- Cuối cùng cũng chịu ngưng lại - hắn thở dốc một hồi rồi nói, có thể là tên kia chỉ muốn hắn khiến hắn chịu đau khổ một hồi hay cũng là nói muốn cảnh báo hắn rằng nếu hắn không chịu đi làm việc thì mọi chuyện hoàn toàn có thể sảy ra và cũng có thể hắn có suy nghĩ khác nhưng suy cho cùng thì cũng là bắt hắn đi làm việc

Trải qua cơn đau vừa rồi cuối cùng hắn cũng ta thức được thực ra tính mạng của hắn đang nằm trong tay người khác, với một kẻ từng là cường giả như hắn sự kiêu ngạo luôn có trong tiềm thức thì việc bị kẻ khác sai khiến là một điều không thể chấp nhận được, hắn quyết định phải nhanh chóng giải quyết cái vấn đề rắc rối này càng sớm càng tốt nhưng trước hết tất nhiên hắn phải thật thành thực, đi săn yêu thú cho qua đêm nay đã, hắn thật không muốn hoàn cảnh này lại được lặp lại vào ngày mai dù biết rằng việc săn thú vào ban đêm cô cùng nguy hiểm

Hắn bò ra khỏi cái hố mà hắn tự đào, thu lại trận pháp rồi bắt đầu cuộc đi săn của mình nhưng hắn đâu biết rằng từ khi hắn bước ra khỏi trận pháp thì hắn đã bị một con yêu thú hung hãn cho vào tầm ngắm

Hắn cứ đi, hắn đi rất chậm rãi chậm như ốc sên vậy, hắn không muốn đi nhanh không phải vì hắn không thể mà hắn sợ bắt gặp một con yêu thú nào đó rồi lao vào cuộc chiến mà hắn không có sự chuẩn bị nào

Hắn lại càng không dám đem thần thức của mình để dò xét xung quanh vì hắn biết việc này có thể đem đến cho hắn họa sát thân, phải biết rằng yêu thú hoạt động vào ban đêm, linh giác của chúng vô cùng nhạy cảm chúng hoàn toàn có thể phát giác ra con mồi từ những dao động dù là nhỏ nhất, đó cũng là điều đáng sợ nhất của những yêu thú hoạt động về đêm

Không như những yêu thú hoạt động ban ngày, yêu thú hoạt động ban đêm là những sát thủ chuyên nghiệp, chúng chẳng khác nào những con số sơn đọc trên thảo nguyên bao la rộng lớn, làm bá chủ một vùng mà tới những yêu thú mạnh hơn cũng không dám động tới chúng ; còn một điều nữa khiến hắn sợ hãi không kém đó chính là bắt gặp một đàn yêu thú cấp thấp, một đàn yêu thú cấp thấp tuy rằng không mấy gây khó khăn cho hắn nhưng việc bị quần công bởi một đàn yêu thú đó là một điều hắn không muốn sảy ra, ngoài việc làm tổn hao chân nguyên ra có thể làm vị trí của mình bị bại lộ dẫn tới những yêu thú cấp cao vả lại giết những yêu thú cấp thấp thì hắn không có được điểm tiêu diệt yêu thú.


Chương 40: Cuộc Chiến Gian Nan

40 Võ tam đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì thì phía sau hắn, một bóng đen đang lao đến vị trí của hắn với tốc độ khủng bố

- Cuối cùng thì ngươi cũng tới - hắn lẩm bẩm một câu rồi nhìn về phía bóng đen, thực ra hắn đã phát hiện ra con kẻ này theo dõi hắn từ lâu, từ lúc hắn phát tán thần thức ra cũng là lúc hắn đã phát hiện có một thứ gì đó đang theo dõi hắn, chỉ là tạm thời hắn không biết là kẻ tới là người hay là yêu thú

Hắn lui ra sau một bước rồi khởi động lạc vân quyết tạo một màng chắn ngay phía trước, màn thủy thuẫn có vẻ mong manh nhưng đó cũng là thủ đoạn hắn thuần thục nhất cho tới hiện tại

Bóng đen lao tới với tốc độ cực nhanh, dao động mạnh đến nỗi hắn tưởng chừng như khu rừng này vừa mới tỉnh dậy sau một giấc à ngủ dài vậy

- Phụp - một tiếng va chạm phát ra cùng lúc đó màn thủy thuẫn của võ tam bị chấn vỡ, đối thủ của hắn dường như cũng không muốn ngừng tay, sau khi vượt qua màn thủy thuẫn của hắn thì đối thủ lại vận thêm lực đẩy tới

- Phụt - hắn bị đẩy lui ra sau mấy bước rồi phun ra một ngụm máu lớn, nhìn xuống bụng thì thấy quần áo mình bị rách nát, không những vậy ở vùng ấy hiện lên vết thâm hình của một chiếc nóng vuốt cực lớn

Sau khi hoàn thành công kích đầu tiên thành công thì kẻ giấu mặt kia cũng biến mất trong màn đêm như chưa từng xuất hiện vậy, cánh rừng lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có

- Là yêu thú hay là nhân tộc - hắn lẩm bẩm một câu vì hắn thực không biết đối thủ của hắn là ai, nếu là yêu thú thì dễ hắn hoàn toàn có thể thẳng tay mà đánh dù đánh không lại thì cũng có thể chạy trốn còn nếu mà là nhân tộc thì khác, nếu thực là nhân tộc thì hắn hoàn toàn không biết làm sao ; thực ra nếu thật là nhân tộc thì hắn cũng sẽ giết nhưng giết tên kia xong thì nên làm gì? Hắn chưa có tính đến

- Đéo cần biết ngươi là ai! Chỉ cần ngươi có ý định giết ta thì dù chỉ là một ý niệm thì ngươi cũng nên đi gặp ông bà rồi - hắn nghĩ vậy rồi bắt đầu phóng thần thức ra tìm kiếm đối phương - chỉ cần tốc độ của ngươi không nhanh bằng lôi độn thì dù ngươi có chạy đằng trời

- Đây rồi - Hắn phóng mình lên một cái rồi biến mất khỏi vị trí hiện tại, cách vị trí cũ khoảng 300 mét thân thể hắn lại hiện ra trong màn đêm, mang theo trên mình một loại lôi điện kỳ dị, lôi điện loé lên không ngừng chiếu sáng vùng không gian nhỏ xung quanh

Đối thủ của hắn không ngờ rằng tốc độ của hắn lại khủng bố như vậy nó kêu “ meo” lên một tiếng rồi bắt đầu tiến đến công kích

- Là hắc dạ miêu yêu - từ tiếng kêu của đối thủ hắn đã xác định được đối thủ không phải là nhân tộc mà là một miêu yêu

Con miêu yêu điên cuồng xông tới dùng hai cái trảo của mình không ngừng công kích về phía hắn, còn hắn thì dùng lôi độn của mình không ngừng tránh né

- May mà mình có lôi độn nếu không thì nguy to - hắn thở phào một hơi, công kích của con miêu yêu kia mang thuộc tính phong vốn là những công kích mang tính tốc độ may mà lôi độn của hắn cũng không chậm, nếu so về tốc độ thì lôi điện thậm chí là nhanh hơn chỉ là tu vi của hắn so với tu vi của con yêu thú này có một khoảng cách không nhỏ

Một đuổi một chạy như trò mèo đuổi chuột, con yêu thú họ miêu kia tất nhiên là kẻ đang duy trì lợi thế, nó tấn công thế như chẻ tre, một vuốt lại một vuốt không ngừng nghỉ dù hắn có chạy tới đâu thì ngay sau đó cũng là một vuốt xông tới vị trí hắn vừa đứng

- Keng - một tiếng va chạm nữa vang lên, đây là tiếng va chạm thứ hai kể từ khi cuộc chiến này bắt đầu, từ khi một đuổi một chạy thì hắn chưa bị công kích trúng lần nào, và lần này kết quả cũng như lần trước, hắn bị con miêu yêu đánh bật ra ngoài

- Vũ lôi trận - sau khi bị đánh bay ra ngoài thì miệng hắn chợt nhếch lên một cái rồi hét lớn - chơi với ngươi thì ta có cái khác - con yêu thú không biết rằng những lúc nó sử dụng lôi độn để đến vị trí khác thực ra không phải là để chạy trốn mà là hắn đi chôn những cái trận bàn, hắn muốn bố trí một cái trận pháp để tiêu diệt đối phương

Vũ lôi trận là một loại trận pháp lôi thuộc tính, tính công kích cực mạnh cộng thêm lôi thuộc tính của hắn là tịch tà thần lôi nên mang theo thuộc tính kháng tà cực mạnh, hơn nữa lôi thuộc tính vốn là khắc tinh của tất cả các loài yêu thú,trừ những yêu thú thộc hệ lôi ra thì mọi yêu thú khi thấy lôi điện đều mang chút gì đó sợ hãi ; nói chung lôi thuộc tính là một sát chiêu có lực sát thương lớn nhất với yêu thú vì vậy mà ngay từ đầu khi xác định được thuộc tính của con yêu thú này thì hắn đã vận dụng lôi thuộc tính trong linh mạch ẩn đem ra để chiến đấu

Hắn sau khi hoàn thành xong trận pháp thì cũng lao vào trong trận pháp, hắn biết lôi trận chỉ mang tính công kích mạnh chứ không thể ngăn cản nó chạy trốn, vì vậy tất nhiên hắn phải làm nhiệm vụ ngăn cản đối phương rồi

Khoảng cách cấp bậc hiện lên rõ trong cuộc chiến này, hắn một tu sỹ tự nhận mình không kém với tu sỹ kết Đan kỳ nhưng đứng trước một con yêu thú có tu vi kết Đan trung kỳ thì hắn vẫn bị áp chế một cách rõ ràng dù cho hắn có lôi điện đi chăng nữa ; cuộc chiến vẫn diễn ra một kẻ cố tình chạy trốn và một kẻ ngăn cản tuy rằng có trận pháp hỗ trợ nhưng hắn cũng đã bị thương không hề nhẹ, còn con yêu thú họ mèo đu gặp khắc tinh nên nó không ngừng bị thương nhưng so ra vết thương của nó cũng chẳng có gì đáng kể là mấy

- Như vậy không được phải tìm cách khác thôi - trong cuộc chiến này nhiệm vụ của hắn chỉ là ngăn cản đối phương nhưng xem ra nhiệm vụ này rất khó để hoàn thành rồi, khi hai công kích đối chọi nhau hắn luôn là kẻ bị thua thiệt khiến cho thân thể hắn hiện ra vô vàn vết thương

Chân nguyên lôi thuộc tính của hắn vì sử dụng lôi độn khá nhiều lần nên giảm sút một cách nhanh chóng, giờ đây hắn mới phát hiện ra rằng hắn thật sự còn quá yếu, hắn đã quá tự đại về thực lực của mình, hắn cho rằng với tu vi hiện nay của mình hoàn toàn có thể đánh ngang cơ với tu sỹ kết Đan kỳ, nhưng hắn đã lầm một sai lầm nghiêm trọng khiến hắn dường như đang trả giá vì sự tự đại của mình

- Từ bỏ sao? - lúc này một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu của hắn, với tình trạng thân thể của hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của con miêu yêu, hơn nữa linh lực lôi thuộc tính trong cơ thể hắn cũng dần cạn kiệt, dù cho hắn có “vân mộng quyết” để cân bổ sung linh lực nhưng dù đánh đến cùng thì cũng chỉ là kết quả lưỡng bại câu thương, không những vậy với kết quả lưỡng bại câu thương này thì người chết chắc chắn là hắn, ở thế giới toàn là yêu thú này thương thế nặng đồng nghĩa với việc cái chết đang hiện hữu

Trong lúc đang suy nghĩ việc có nên từ bỏ hay không thì một màn công kích cực mạnh lan đến, hắn vì quá mải mê suy tính mà quên mất hắn vẫn nằm trong tầm công kích của đối thủ, một kích này cực mạnh kiến cho nội thương của hắn vốn rất nặng giờ trở nên nặng hơn, lúc này hắn biết từ bỏ là không thể nữa rồi, đối thủ của hắn đã nhìn ra được tình hình và hình như nó muốn diệt sát hắn dù cho nó có bị thương nặng hơn đi chăng nữa

Nói thật từ đầu lúc phát hiện ra con mồi nó đã cảm thấy nhân loại kia có một thứ gì đó khiến cho nó cực kỳ sợ hãi nên nó mới không vội tấn công, vì vậy nó vẫn cứ quan sát hắn đi theo hắn xem thử đối phương có thứ gì mà khiến nó sợ hãi đến vậy ; nó đi theo quan sát nguyên một đêm mà chẳng thấy gì mà lúc này trời cũng đã sắp sáng, đồng nghĩa với cuộc đi săn của nó trong ngày hôm nay sắp phải kết thúc, nó không chấp nhận một cuộc đi săn mà không có kết quả vì vậy hắn đã liều mình bỏ qua sự sợ hãi mà xông đến đối phương, nó công kích dò hỏi đối phương, khi nó chạm vào người đối phương thì nó cũng đã biết nguyên nhân khiến cho bản thân mình sợ hãi rồi ; nó liều mình dùng phong thuật chạy trốn nhưng đối phương dường như không muốn tha cho nó, cứ dồn ép nó rồi dùng một cái trận pháp lôi thuộc tính tấn công nó

Nó bắt đầu nổi điên, nó muốn chạy trốn mà đối phương bán lấy nó như đỉa đói, khiến cho nó bị thương không hề nhẹ, cứ một chạy một cản như vậy khiến nó càng nghĩ càng tức, vốn là một yêu thú cao cấp trong khu rừng này là một sát thủ chuyên nghiệp trong màn đêm nó không chấp nhận thất bại và cái chết nó phải giết chết kẻ dám dẫm đạp lên tôn nghiêm của nó, tên kia phải chết, cuộc chiến cứ thế diễn ra và rồi nó nhìn thấy một cơ hội, đối phương có chút lơ đãng vì vậy nó phát ra một công kích cực mạnh, công kích này đã lấy gần đi một nửa linh lực hiện tại của nó nhưng đồng thời đã cho nó một cơ hội lớn để diệt sát đối thủ

- Meo - một tiếng meo nữa vang lên và cùng với đó là một chuỗi những công kích cực mạnh đang tiến về phía võ tam

Võ tam thấy vậy thì lòng đầy sợ hãi, nếu thật bị trúng đòn công kích này chắc chắn hắn sẽ mất mạng, dù không mất mạng ngay lập tức thì cũng như cá nằm trên thớt để cho đối phương xử trí, lúc này hắn dùng chút linh lực lôi thuộc tính còn sót lại dùng lần lôi độn cuối cùng để chạy trốn

- Phong ngục - sau khi thoát khỏi đợt công kích trong gang tấc kia rồi thoát ra khỏi trận pháp, thì hắn biết mình không thể chạy trốn nữa rồi, hắn đã tới đường cùng hắn chỉ có thể hoặc là giết chết đối phương hoặc là bản thân mình chôn vùi nơi đây - đường cùng sao, hận bản thân, là nó - như một linh cảm khi tới đường cùng thì hắn cũng nhớ ra mình còn có một đòn sát thủ, cũng là đòn sát thủ cuối cùng hiện nay, tay hoạt động còn nhanh hơn não, hắn đưa tay vỗ xuống mặt đất rồi hét lớn

Phong thuộc tính từ cơ thể hắn bắt đầu tuôn ra, những ngọn gió cũng bắt đầu được hình thành nhưng linh lực trong thân thể hắn hoàn toàn không đủ để thực hiện phong ngục dù chỉ là bản đơn giản nhất, sử dụng vân mộng quyết cũng không kịp

- Chẳng lẽ đây là kết thúc sao? - hắn đưa tay vào túi trữ vật của mình để cảm nhận sự vinh quang lần cuối của một tu sỹ, một con người được tu luyện đúng là một niềm hạnh phúc cực kỳ to lớn, hắn muốn cảm nhận nó lần cuối cùng nhưng khi đưa tay vào thì hắn cầm được một vật, là một khối yêu Đan mà hắn vô tình lụm được lúc trước

- Đi chết đi - hắn cầm lấy viên yêu Đan rồi nhét nó vào trong miệng, hắn dùng răng của mình nghiền nát nó như là muốn ăn tươi nuốt sống con miêu yêu trước mắt vậy.


Loading...