21 An Mục mệt mỏi, ghé vào ngực anh thở hổn hển, hai gò má bởi vì động tình mà ửng đỏ, giống như được bôi một lớp phấn hồng xinh đẹp, Hà Mặc Dương lưu luyến hôn rồi lại hôn, nhấc tay lên lau đi mồ hôi trên trán, vuốt lại mái tóc rối tung lộn xộn ở sau đầu cô.
22 Mùng một năm mới qua đi, những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến mùng sáu, thời thiết dự báo hôm nay có mưa to, sáng sớm trời đã âm u, tâm trạng con người áp bức mờ mịt, đến giữa trưa trời đổ mưa phùn, lúc sáng Hà Mặc Dương có chuyện đến công ty còn chưa về, An Mục vốn định đợi anh về cùng nhau ăn cơm, không ngờ anh lại có cuộc họp đột xuất nên vẫn chưa về được.
23 Bách Vị Đạt vốn là tiệm ăn vặt nổi tiếng thành phố, được xưng là cửa tiệm lâu năm, sau khi An Mục và Hạ Nhược từ tiệm cơm đi ra đúng lúc nhìn thấy bảng hiệu đèn thật to nhấp nháy trong đêm.
24 Hà Mặc Dương nghiến răng, từng tiếng nói bật ra từ giữa hàm, kéo tay cô đặt lên ngực mình. Dưới tay chính là nhịp đập có tiết tấu của trái tim anh, bàn tay mở ra của An Mục dần nắm lại thành quyền, cô cắn môi đối diện với anh, muốn nhìn rõ rốt cuộc trong mắt anh che giấu thứ gì, nhưng cô phát hiện cho dù nhìn chăm chú cô cũng không thấy gì bên trong đó, nên dứt khoát rút tay ra, không truy đến cùng nữa.
25 Vì trước kia An Mục đánh đàn nên không để móng tay, bây giờ cũng khá lâu rồi không đàn nữa, móng tay không biết dài ra tự lúc nào, tối qua triền miên cả đêm, lại cào lên lưng anh mấy đường, thậm chí có chỗ còn rướm máu, đọng vết máu nhàn nhạt.
26 “Tu Hàm, xin lỗi. ” “Người nên nói xin lỗi là anh, Tiểu Mục, em không nói anh cũng đoán được mục đích hôm nay của em, xin thứ cho anh không thể đáp ứng, đây là chuyện giữa anh và anh ta, không liên quan đến em.
27 Hạ Nhược đi rồi, đèn trong thư phòng vẫn sáng, An Mục chưa vào để hỏi cho rõ, cô rẽ sang phòng ngủ, đứng dưới vòi hoa sen để nước ấm chảy qua cơ thể mình, mỗi một lỗ chân lông đều có cảm giác dễ chịu.
28 “Về rồi à?” Trong không khí còn thoang thoảng mùi khói thuốc, An Mục hắt hơi một cái, hít mũi, Đô Đô vẫy đuôi nhảy phốc khỏi lòng cô chạy đến cọ cọ vào chân của Hà Mặc Dương.
29 “Mục Mục, đừng xem!”Hà Mặc Dương giật lại tấm ảnh, xé nát rồi vứt vào sọt rác, đây rõ ràng là một cái bẫy, thiết kế hoàn hảo để châm ngòi ly gián hai người họ, tấm ảnh như vậy một khi lộ ra ngoài thì thanh danh của An Mục ra sao có thể nghĩ được, Trịnh Tu Hàm lại tham gia vào chuyện hoang đường thế này, hắn thật sự đã thay đổi, vốn tưởng rằng hắn sẽ không tổn thương cô, nhưng hắn của hiện tại đã hoàn toàn thay đổi rồi.
30 Chuyển ngữ : nhoclubuCô là nốt ruồi son trên ngực anh, tuy thấy nhưng vẫn muốn nhìn, muốn sờ vậy mới an tâm, lúc không thấy thì lại nhớ da diết, cúi đầu tìm kiếm dấu vết của cô, mấy ngày này sau khi hòa hảo lại, anh không lúc nào không để tâm duy trì quan hệ giữa họ, tâm tư của An Mục quá mức nhạy cảm tinh tế, có một số việc thà gạt cô cả đời cũng không muốn để cô biết.
31 Chuyển ngữ: Cỏ dạiCuối cùng bọn họ vẫn không thể tới bệnh viện hỏi thăm, nguyên nhân là do Mặc Dương nhận được thông tin chi nhánh ở thành phố K đột ngột xảy ra xự cố, chi nhánh này là chi nhánh lớn nhất ở trong nước, đột nhiên có tai nạn chết người, nếu xử lý không tốt, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của công ty.
32 Chuyển ngữ: Tiểu NgọcHai người vừa cãi nhau, An Mục bực bội hừ một tiếng, giận dỗi đi vào phòng ngủ nằm lỳ ở trên giường, áo khoác ném đi chỉ còn lại chiếc áo len mỏng manh, cô kéo chăn trùm kín đầu, giày cũng vứt lung tung lộ ra bàn chân sạch sẽ.
33 Chuyển ngữ : nhoclubuHọ ở lại thành phố K bốn ngày, buổi sáng ngày cuối cùng vốn dĩ kế hoạch là bay về thành phố B, lại đột ngột xảy ra một chuyện làm người khác trở tay không kịp.
34 Chuyển ngữ: nhoclubuLúc di động vang lên, Trịnh Tu Hàm đang mở cuộc họp trực tuyến, thấy hiển thị cuộc gọi trên màn hình liền ngẩn ra. An Mục ngồi trên ghế gỗ dưới tàng cây, nắm chặt điện thoại trong tay, từ sau khi điện thoại được thông, tâm trạng lo âu dần lắng xuống.
35 Thành phố B, mới đầu tháng năm không khí đã bắt đầu ấm lên, trên phiến đá lốm đốm vài vài vệt nắng xuyên qua vòm cây, nhưng khi đứng dưới mặt trời không thể dùng hai từ “ấm áp” được, Hà Mặc Vũ mặc một chiếc sơ mi màu đen cùng quần tây từ ngoài đi vào hoa viên.