Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 8: Nữ Hoàng Vào Cửa

Chương trước: Chương 7: Làm Sao Bây Giờ?



Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Q.8 - Chương 8: Nữ Hoàng vào cửa

Trữ Thiên Nhai và Phong Kỳ Lương cùng nhau nhìn về phía Thiết Bổ Thiên, nói rõ để nàng quyết định. Thiết Bổ Thiên khuôn mặt nhất thời biến thành cây hồng cuối mùa thu, nên hồng bao nhiêu thì có bấy nhiêu hồng. "Như vậy, làm phiền tam vị đại ca thông báo hộ". Thiết Bổ Thiên đỏ mặt, hầu như là lúng túng nói: "Hạ Tam Thiên Thiết Bổ Thiên sẽ... Cái này... Cầu kiến... Cầu kiến". Lúng túng nửa ngày mà vẫn nói không ra là cầu kiến người nào, đúng là xấu hổ vô cùng. Ba người thủ vệ nhìn nhau, kẻ có thể đứng ở đại môn trông cửa nào có ai ngu si? Họ thầm nghĩ, đây là oan gia mà vị đại gia kia ở bên ngoài chọc phong lưu nay đã tìm tới cửa? Quả nhiên là hảo diễm phúc... Nếu đối phương đã thông tên, bọn họ gật đầu nói: "Như vậy, xin chờ 1 chút". Lập tức có một người đi vào bẩm báo. Bọn họ đương nhiên không biết, Thiết Bổ Thiên này đến tột cùng là người ra sao. Cũng không rõ ba chữ Hạ Tam Thiên này có ý nghĩa gì, ở chổ này đại biểu cho cái gì... nhưng sau một khắc bọn họ sẽ biết, triệt để biết được. Trong Sở gia đại trạch đột nhiên sôi trào lên. Lập tức, Sở Phi Lăng, Sở đại gia, đại phu nhân Dương Nhược Lan hầu như là chạy ra, sau đó thấy đại thiếu gia Sở Dương lao vọt ra, dường như một đạo lưu quang hiện lên, sau một khắc, đem mỹ nữ này ôm vào trong lòng. "Nàng đã đến rồi, rốt cục đã tới rồi". Sở Dương ôm chặt giai nhân nói. "Buông ra... Buông ra... cái này thành bộ dáng gì nữa". Thiết Bổ Thiên vừa thẹn vừa gấp vội dùng sức giãy dụa. Khí độ nguyên bản quân lâm thiên hạ ung dung bây giờ sớm đã không biết bay đến nơi nào, không biết là lên chín từng mây hoặc là nơi nào đó, dù sao cũng khẳng định là rất xa. Sở Dương ha ha cười rồi mới buông ra. Khi chính diện đối mặt với Sở Phi Lăng và Dương Nhược Lan, hai người nhất định phải gặp rồi, Thiết Bổ Thiên trong lòng đầy xấu hổ quẫn bách, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào. Ta nên xưng hô ra sao đây... Chuyện này thật sự là quá khó. Sở Phi Lăng và Dương Nhược Lan thì trong lòng đã có sự chuẩn bị, thấy Thiết Bổ Thiên hình dạng quẫn bách thì hai người cũng có chút kỳ quái và còn có chút chờ mong dùng nhãn thần thú vị nhìn nàng. Sở Dương sờ sờ mũi giả bộ hồ đồ nói: "Cha, Mẹ, con xin giới thiệu một chút, 2 người khẳng định là chưa gặp, đây là mẹ của Thiết Dương, ực, hắc hắc. Thiết Vân đế quốc hoàng đế bệ hạ... hắc hắc... Cũng là con dâu 2 người". Trong lòng hắn lặng lẽ nói thêm hai chữ khác: "...một trong". Thiết Bổ Thiên mặt càng đỏ hơn, mắt thấy trốn không khỏi thì không thể làm gì khác hơn là liều cắn răng một cái tiến lên ba bước dịu dàng quỳ xuống nói: "Bổ Thiên... Tham kiến công công, tham kiến bà bà". Cái bái này cũng đúng thôi, mặc kệ trước đây thế nào nhưng liên quan đến nhận thủ tục quy tổ quy tông thì nửa điểm cũng qua loa không được. Ngay cả Thiết Bổ Thiên trong lòng có nhiều lo lắng nhưng lúc này đã tới Sở gia rồi thì cũng không phải do nàng nữa. Ngoại trừ công công, bà bà ra, ở chỗ này căn bản là vô pháp xưng hô cách khác. Nếu còn gọi một tiếng 'Sư tỷ', thì toàn bộ Sở gia trong vòng một ngày sẽ trở thành trò cười lớn nhất Cửu trọng thiên! Cho nên, lúc này đây gặp mặt thực sự chính là dồn Thiết Bổ Thiên tới góc tường rồi! Nhưng nhi tử ở chỗ này, Thiết Bổ Thiên phải tới, phải khuất phục... "Ai da, mau đứng lên mau đứng lên". Sở Phi Lăng vội nói. Dương Nhược Lan còn trực tiếp tiến lên một bước đỡ Thiết Bổ Thiên lên, đem nàng ôm vào trong ngực cười toe toét rồi ghé vào tai Thiết Bổ Thiên nói: "Tiểu nha đầu, ngươi khi đó sao mạnh miệng vậy, hừ hừ". Thiết Bổ Thiên trên mặt càng thêm đỏ. Các nàng nguyên bản chính là sư tỷ muội tự nhiên là biết nhau rồi nhưng lúc này sau khi chuyển hoán thân phận quang minh chính đại gặp lại thì vẫn là lần đầu tiên. Nhớ tới khi đó mình mạnh miệng nói cái gì không cùng Sở Dương tương nhận, mà người nghe chuyện này chính là vị sư tỷ hiện tại trước mặt, ấy không phải sư tỷ, bà bà... Dương Nhược Lan thân thiết cười ôm lấy Thiết Bổ Thiên đi vào trong. Trước là sư muội giờ là con dâu mình, Dương Nhược Lan đâu thể để cho Thiết Bổ Thiên tiếp tục quẫn bách chứ. Trong cửa chính một cái thảm hồng đã trải ra, trên thảm một cái chậu than lớn nằm đó, trong bồn hỏa diễm hừng hực. Sở Dương nhìn Thiết Bổ Thiên thấp giọng nói: "Nhảy qua đi". Thiết Bổ Thiên sửng sốt nhưng thấy mọi người mỉm cười nhìn mình thì không thể làm gì khác hơn là nhảy qua, nhất thời bốn phía nổi lên tiếng vỗ tay vì nguyên lai Sở Dương cũng nhảy theo. Nàng không khỏi buồn bực, cái này cũng đáng để vỗ tay sao? Cũng chỉ là một cái chậu than nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa, coi như là tuyệt thế khing công thì trong Sở gia vốn là võ học thế gia cũng đâu có gì đáng khích lệ chứ? "Cái này gọi là nhảy qua hố lửa". Sở Dương ghé vào tai nàng nói: "Là phong tục của chúng ta. Ý tứ là, ngươi đến nhà của ta chẳng khác nào là từ bên trong hố lửa nhảy ra ngoài, từ nay về sau thuận buồm xuôi gió, đương nhiên, cũng có ý tứ là đã thành người một nhà rồi". Thiết Bổ Thiên bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ thì ra là như vậy... Chuyện hoàng đế nhảy hố lửa khá hiếm lạ. Lẽ nào nói trong thiên hạ, mỗi thời mỗi khắc đều có người mơ nhảy vào hố lửa? Sau đó lập tức lại có thị nữ đi tới dâng lên một bộ hồng bào. Tiên diễm như hoa. Dương Nhược Lan bám vào vai Thiết Bổ Thiên nói, Thiết Bổ Thiên sắc mặt càng lúc càng hồng, rốt cục e thẹn gật đầu. Lẽ ra tân nương sơ tiến gia môn phải mặc giá y, coi như là nữ nhân ở bên ngoài chỉ cần trong nhà thừa nhận cũng phải bái đường một lần nữa. Đây là phong tục tập quán của các dân tộc ở Đông Nam. Nhưng Thiết Bổ Thiên và Sở Dương bí mật hành động, ngay cả nhi tử cũng đã lớn như vậy rồi nên hiển nhiên bái đường lại có chút không thích hợp, nghĩ ra có chút quái dị. Dương Nhược Lan cùng trong nhà thương lượng một chút, không thể làm gì khác hơn là làm ra một chiết trung chi sách, ặc giá y đi qua phòng khách Sở gia rồi lễ bái tổ tông, cái đó vừa tránh ọi người xấu hổ mà cũng tiết kiệm đi rất nhiều phiền phức. Sau đó tại trong đại viện Sở gia đi một vòng, có câu là 'Trở ra phòng vào khỏi trù phòng', như vậy coi như là chính thức tiến nhập Sở gia môn, trở thành Sở gia nhân rồi. Về phần bái đường gì đó, không thể làm gì khác hơn là chờ Sở Dương sau này tổ chức đại hôn, mọi người cùng nhau bái đường thành thân mà thôi... Dù sao hồng nhan tri kỷ của Sở Dương cũng không chỉ có một. Nhìn Thiết Bổ Thiên vóc người thướt tha, quốc sắc thiên hương mặc vào giá y tươi đẹp, Sở Dương vuốt cằm nở nụ cười. Cô nàng này, nhìn cô lúc này còn dám chạy sao? Cô cho rằng đem thân phận hoàng đế ra là ta không làm gì được cô sao? Bây giờ tới Sở gia rồi, làm gì hay không làm gì còn không phải là đều do ta định đoạt sao? Tân nương lần đầu tiên ra mắt cha mẹ chồng, đó là nói gì phải nghe nấy, đâu còn cho ngươi phản kháng nữa? Từ nay về sau, ngươi chính là người Sở gia rồi, hơn nữa là lão bà của ta! Là một trong các lão bà của Sở Dương ta! Chạy? Đừng nghĩ đến chuyện đó nha! Cái này tự nhiên chính là pháp môn do mẹ con Sở Dương và Dương Nhược Lan nghĩ ra để đối phó với Thiết Bổ Thiên. Thiết Bổ Thiên nào biết đâu rằng về phương diện này còn có nhiều thứ phức tạp như vậy? Hơn nữa mới động đến thì tinh thần đã hoảng hốt cực kỳ e thẹn, tất cả đều nghe theo bài bố, mãi cho đến khi xong chuyện mà vẫn còn chưa có phản ứng gì... Duy nhất chỉ có cảm giác xấu hổ mà thôi... Vừa rồi Sở Dương trong lòng đã có ý xấu, hắn vẻ mặt dâm tà nghĩ, ặc, sau này còn muốn chạy sao, ca lấy hết y phục thu hồi về, nhìn ngươi sao chạy được. Hắc, hắc, hắc... "Oa, mụ mụ thật xinh đẹp". Một thanh âm non nớt hoan hô vang lên, đó là tiểu Thiết Dương ở trong lòng Sở Nhạc Nhi được bế ra. Tiểu tử vốn có thể đi được rồi nhưng chỉ cần có người muốn ôm hắn, nhất là người ôm hắn chính là mỹ nữ thì hắn tuyệt đối không đi bộ. Thiết Bổ Thiên vừa nhìn thấy tiểu tử này thì nhất thời cao hứng mà cũng có chút tức giận, cũng như chua xót. Tiểu gia hỏa này thất tung mấy ngày nay, Thiết Bổ Thiên có thể nói là thiếu chút nữa là sụp đổ. Nhỏ như vậy mà đã vô thanh vô tức trốn nhà đi, nếu là trưởng thành rồi thì còn ra sao đây? Thiết Bổ Thiên đón Thiết Dương, mắt ứa lệ đập một cái lên mông nói: "Tiểu bại hoại! Ngươi chạy đi đâu?" Liên tiếp 2 phát, Dương Nhược Lan không muốn vội đem hài tử đoạt lại nói: "Được rồi, được rồi, đánh cũng đã đánh qua rồi, mắng cũng mắng qua rồi, đừng làm hài tử sợ nữa, nó còn nhỏ, không nên hù dọa". Nói xong vội xoa mông cháu nói: "Ngoan, có đau lắm không? Nãi nãi thổi cho... Ai, mẹ ngươi thật ác, đánh đỏ cả mông lên rồi". Không ngờ suýt chút nữa phát khóc lên. Sở Dương và Thiết Bổ Thiên không biết nói gì. Thiết Bổ Thiên căn bản là không dùng lực mà, sao có thể đánh đỏ được chứ? Đỏ... Đó vốn là do da non hồng mà thôi... Còn không cho hù dọa nữa? Tiểu tử này có gì khiến nó sợ chứ? Một lần mấy trăm vạn người tử vong trên chiến trường mà nó đều có thể nhìn như không thấy, còn xảo trá vơ vét hết tài sản của cửu kiếp huynh đệ... Hơn nữa... tiểu hỗn đản này thực sự là nên bị đánh một trận, sao mà lão mụ mới phết nhẹ nhàng 2 cái đã được cho qua chứ? ... Vào ban đêm, Sở gia đãi đại tiệc, Trữ Thiên Nhai tự nhiên là ngồi ngay ngắn tại ghế thủ tịch, mọi người không say không về. Đêm khuya, Thiết Bổ Thiên ở trong một gian phòng do Sở gia an bài, trằn trọc mãi không ngủ được. Hài tử thì không có bên người, nó sớm đã bị Dương Nhược Lan ôm đi rồi: "Để cạnh ngươi, ngươi lại đánh nó". Lý do rất đường hoàng nhưng Thiết Bổ Thiên có chút bất đắc dĩ nghĩ: ta là mẹ và đâu có thực sự đánh nó đâu, lẽ nào ta có hình tượng là một bà mẹ ngược đãi hài tử sao... Trong lúc nhất thời, nàng chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, một lúc lâu sau mới bắt đầu quan sát gian phòng này, càng xem lại thấy càng không thích hợp, ân, cái này rõ ràng là phòng nam nhân mà... Đây là cái gì? Trên giá áo còn có y phục nam tử, tủ giầy cũng có giầy nam tử... Sao có thể... Chẳng lẽ là đem ta đặt vào phòng Sở Dương sao? Thiết Bổ Thiên càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nàng đang chuẩn bị đi ra ngoài, ly khai nơi này thì chợt nghe két một tiếng, cửa mở ra rồi một người miệng đầy rượu bước vào.

(.

Loading...

Xem tiếp: Chương 9: Thủ Đoạn Lưu Manh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 2683


Yêu Anh, Không Yêu Anh

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 48


Mộng Tình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 24



Xa Hoạ Chi Hậu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 6