41 “Yêu nghiệt, tiểu hồ ly này tên chưa?” Tuyết Cầu ôm Cơ Vũ, Huyền Mặc ôm cả hai, hai người lao vội về hướng Hồng Nghê. Vừa lấy được lộ, Tuyết Cầu dĩ nhiên tâm tình không tệ, đang nghĩ có nên đặt tên cho con chồn bạc trong lòng này một cái không.
42 Tuyết Cầu dĩ nhiên không phân biệt nổi âm thanh Ban Long kia đến tột cùng là gì, nàng kích động chạy lên csm ôm chặt bé cưng Kim Tinh toàn thân trần trụi vào lòng, sợ nó bị lạnh, vừa sốt ruột quay đầu về Huyền Mặc quát lên, “Trước mặc kệ cái gì mà Bàn Long hay không Bàn Long, có thể cho Quá Nhi mặc quần áo được không?”Sắc mặt Huyền Mặc nặng nề chăm chú nhìn một lát, lúc này mới vung tay áo lên, thay cho bé cưng Kim Tinh một bộ quần áo hồng nhạt vừa người, chỉ là mắt vàng kia chớp động miệt mài theo đuổi suy tư.
43 “A a a…” Tuyết Cầu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì thì đã trải nghiệm một lần trong đời rơi từ trên trời cao xuống, hai mắt nhắm chặt, sợ tới mức ôm chặt lấy Huyền Mặc – người có thể dựa vào duy nhất.
44 “Đan Thành Thục Quốc, chúng ta đi tới đó làm gì?” Tuyết Cầu lần đầu ngồi xe ngựa cổ đại, dĩ nhiên là hưng phấn mãi, cứ nhấp nhổm ngồi tỏng xe, rồi lại kéo cửa sổ ra ngắm cảnh, cuối cùng, lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
45 Sau khi sai vợ chồng Minh Liễu Minh châu đi, Huyền mặc mới khôi phục bản tính quấn lấy Tuyết Cầu, cất giọng khàn khàn, ‘Thế nào, vẫn còn oán ta gạt ngươi sao”“Ngươi bây giờ chính là cha mẹ cơm áo của ta và Quá Nhi, ta sao dám oán ngươi chứ” Tuyết Cầu hừ nhẹ rồi đem tiểu phản đồ bé cưng đưa cho Huyền Mặc.
46 “Tuyết Cầu của Nhị điện hạ?’ Chu Yếm mở to hai mắt, không thể tin được Tuyết CẦu đã biến lớn trước mặt. “Ừ Chu Yếm, không ngờ ở đây lại đụng ngươi” Tuyết Cầu vừa nhìn thấy Chu YẾm, lại nghĩ tới Vân Cảnh xa cách, nghĩ tới lúc trước Vân Cảnh cố ý nói câu kia, “Ta vốn đã phái Chu Yếm hạ giới đi theo những người đó, xuống học nấu ăn, ngươi không trở lại vậy thì thôi đi” Không ngờ, hắn thật sự phái Chu Yếm hạ phàm thật.
47 Trở lại hiệu cầm đồ, mặt Huyền mặc đã đen kịt đợi ở chính sảnh, nhìn thấy Tuyết Cầu thì lập tức trách mắng, “Tiểu CẦu Nhi, Huyền Mặc cho ngươi mang Quá Nhi đi chơi, chẳng phải cho ngươi đi mãi tới tối mới về đâu” Tuy có Minh Châu đi theo, nhưng dù sao Tuyết CẦu mới hạ phàm lần đầu, vì thế Huyền Mặc mãi vẫn chưa thấy các nàng trở về, nên càng nóng lòng hơn.
48 Thư Dung thấy Vô Nhan từ trong phòng đi ra, liền bỗng nhào vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ thanh tú vẫn vương đầy nước mắt. Hai người không nói một lời nào, bỗng Vô Nhan đẩy Thư Dung trong lòng vào cửa phòng, khóa ngay bên ngoài rồi lập tức ánh sáng lóe lên trong mắt, bắn thẳng về phía thân hình Huyền Mặc và Tuyết CẦu đang ẩn hình.
49 “Vô Nhan, chàng không sao chứ?” Một bên truyền đến tiếng khóc kinh sợ của Thư Dung, rõ ràng là Vô Nhan đã tỉnh lại. Tuyết CẦu và Huyền Mặc lập tức đều ngừng cãi nhau, cùng nhìn ào ào về phía vô Nhan thương tích đầy mình.
50 “Nhanh vậy đã trở về Hồng Nghê rồi ư? Yêu nghiệt, chơi thêm hai ngày nữa nhá” Tuyết Cầu vừa nghe nói Huyền Mặc muốn dẫn nàng về, lập tức quấn lấy hắn không rời, hy vọng được thư thả thêm vài ngày.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 50