101
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lạc Mẫn nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần nên không thể nào nổ súng bắn Thạch Lỗi. Hắn bỏ qua luôn cái gọi là công lý, cứ thế chạy tới ôm Lăng Tử Hàn: “Tôi muốn đưa cậu ấy đi, nếu cậu muốn nổ súng, cứ bắn tôi luôn đi.
102
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lạc Mẫn cúp máy, buồn bã xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.
Nơi này là một dàn biệt thự, cách nội thành một khoảng, phần lớn phú thương thường mua biệt thự ở đây, lâu lâu tới đây nghỉ phép, nên bình thường không có bao nhiêu người, rất thanh tĩnh.
103
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Thạch Lỗi đứng dậy quay người kiếm một cái ly giấy, rót đầy nước ấm tại máy lọc nước, sau đó trở lại nâng người Lăng Tử Hàn dậy, chậm rãi đút cậu uống.
104
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Đúng lúc này, bọn họ bỗng ngửi được một mùi hương kỳ lạ, rất nhẹ, phảng phất như hương hoa lài, thấm đượm chút say, rất dễ chịu.
105
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lúc Lạc Mẫn trở lại Nam Cảng thì cảnh sát trong ba chiếc xe bị gây mê kia cũng đã tỉnh lại, đem tình hình báo cáo lại cho cục trưởng cục cảnh sát Nam Cảng.
106
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn cảm thấy kì lạ, thầm nghĩ y đổi tính từ khi nào vậy, trầm tĩnh được đến mức này ư? Đương nhiên, cũng có khả năng y đang chấp hành nhiệm vụ nên không rảnh.
107
Editor: Maikari
Beta 1: Kaori0kawa
Trong lúc Lăng Tử Hàn xuất thần thì Lôi Hồng Phi lại thấy như mình đã vượt qua chuyện khó khăn nhất, rốt cục dũng cảm đối diện với cậu nói thẳng tất cả.
108
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Cậu chậm rãi đi qua những bụi hoa ở giữa tới khu trung tâm. Nơi này có một đài suối phun thật lớn, sân rộng chung quanh có vô số hình vẽ.
109
Editor: Maikari
Beta 1: Kaori0kawa
Vệ Thiên Vũ có nhà riêng ở Bắc Kinh, nhưng mỗi khi được nghỉ phép, anh sẽ tới căn nhà nhỏ trong một ngọn núi tại ngoại thành, ngủ một giấc thật ngon, sau đó thì nhờ tiếng chim chóc hót vào sớm mai đánh thức.
110
Editor: Maikari
Beta 1: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn từ từ tỉnh lại trong cơn mộng, vừa mở mắt đã thấy trong phòng có vài con chim nhỏ mỏ hồng lông xanh biếc, có con đang đứng ngay bệ cửa sổ, quay đầu qua lại nhìn quanh phòng.
111
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn uống canh gà thơm ngào ngạt, nhìn Vệ Thiên Vũ đem một cái đùi gà bỏ vào chén mình, bỗng nhiên nói: “Thiên Vũ, chuyện này nói ra có chút buồn cười, tôi thất tình rồi.
112
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Từ lúc đặc khu kinh tế Tây Bộ được thành lập ở trung tâm Kashgar, Urumqi cũng bắt đầu tấp nập hơn trước nhiều, quy mô thành thị cũng nhanh chóng phát triển.
113
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Chỉ chốc lát sau, từ chỗ phát ra tiếng súng bỗng xuất hiện bóng ba người chạy tới chỗ này, 1 nữ 2 nam, quần áo rất phổ thông, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng 2 người đàn ông kia không phải người Hán.
114
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Đây là một con hẻm nhỏ cực kỳ chật hẹp, hai bên đều là tường, bóng đen phía trước cầm theo cái vali lớn, muốn chạy lại chạy không được, bước chân có chút lảo đảo.
115
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lúc bọn họ vào phòng thì không để ai nhìn thấy, lúc bọn họ ra khỏi phòng thì cũng rất âm thầm. Vệ Thiên Vũ đã nhấn nút thang máy, lúc Lăng Tử Hàn chạy tới thì vừa lúc cửa thang máy mở ra.
116
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Mùa hè ở vùng nhiệt đới là mùa khó chịu nhất, ánh nắng như tia lửa hừng hực lan tỏa khắp thế giới, dường như muốn khiến mọi người hoa mắt thần mê, ngay cả trong những tòa biệt thự xa hoa có điều kiện mát mẻ cũng chẳng khá khẳm hơn gì.
117
PHẦN 01
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Con sông đi ngang qua ngọn Karakoram được gọi là Hunza (1).
Từ thời cổ đại xa xưa, con sông này chính là đường ngăn cách của hai vương quốc, phía bờ Nam là vương quốc ‘Nagar’ (2), bờ Bắc là vương quốc ‘Hunza’.
118
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
“Alô, Tử Hàn, em đang ở Bắc Kinh hả?” Dáng dấp hăng hái của Lôi Hồng Phi xuất hiện trên màn hình điện thoại.
119
PHẦN 01
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lần đầu tiên Đồng Duyệt gặp Lăng Nghị, hoàn toàn không hề nghĩ rằng cuộc đời mình từ nay về sau sẽ vì người đó mà thay đổi.
120
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Đêm trước Giáng Sinh năm 2050, New York được bao phủ bởi một màn tuyết trắng.
Do địa cầu càng lúc càng nóng dần lên nên hiện tại ít khi nào có tuyết, bỗng nhiên trong ngày lễ Giáng Sinh truyền thống như vậy lại có tuyết rơi, khiến tất cả mọi người mừng rỡ như điên.