21 Chương 20“Ngủ ngon lành mà, chắc là do dây thần kinh ngủ của em gắn vào người anh. Đi vệ sinh đúng không?” Allan ấn nhẹ bụng dưới của cô, cô vờ hét lớn.
22 Chương 21Không biết người bình thường sẽ có phản ứng gì trong tình huống này, cũng không biết lối tư duy hợp logic sẽ là như thế nào. Nếu bạn cảm thấy những biểu hiện của Ngải Mễ không hợp logic, không chân thực, bất bình thường thì bạn sáng suốt hơn Ngải Mễ năm xưa không biết bao nhiêu lần.
23 Chương 22Ngải Mễ ăn qua loa cho xong bữa, thấy thực quản không đau nữa, đầu cũng không đau nữa, tất cả đều đã ổn. Cô nghĩ, xem ra tác động tâm lý có vai trò rất quan trọng đối với mình, trong người cảm thấy khó chịu đều là do tâm lý bực bội gây ra.
24 Chương 23Ngải Mễ đạp xe đến ký túc xá số 1 của nghiên cứu sinh và dừng dưới sân. Nhớ cảnh lần trước đến tìm Allan mà lòng vô cùng cảm khái. Khi ấy mặc dù hiểu lầm và giận, nhưng cũng chỉ là cơn giận trong môi trường bình thường, bây giờ lại là chuyện hoàn toàn khác liên quan đến sự sinh tử tồn vong.
25 Chương 24Ngải Mễ nghe mà sởn gai ốc. “Giam bốn, năm năm không được thả ạ? Không có tội mà sao lại bị giam lâu như vậy?”“Ai mà biết được? Có thể là cần nhiều thời gian để điều tra.
26 Chương 25Ngải Mễ về đến nhà, định thu dọn đồ đạc rồi quay trở lại trường nhưng câu nói của Bí thư Vương cứ văng vẳng bên tai, tựa như con muỗi mãi không đuổi đi được, tưởng nó bay đi rồi, đang mừng thầm thì nó lại quay trở lại.
27 Chương 26Ngải Mễ không rõ mình đã nằm trên giường bao nhiêu ngày, đối với cô, thời gian không còn có ý nghĩa gì nữa, cô không quan tâm gì hết, không muốn nghĩ gì nữa, tất cả mọi thức đều đã trở nên vô nghĩa.
28 Chương 27Gần đây, mỗi lần đánh răng buổi sáng, vừa đưa bàn chải vào miệng là Ngải Mễ lại lợm giọng nôn khan, sau đó cô thấy ruột gan cồn cào vì nôn dữ dội, cổ họng cũng rất khó chịu.
29 Chương 28Ngải Mễ từ phòng khám của bác sĩ Kim về, ngày nào cũng dỏng tai chờ điện thoại. Đến ngày thứ ba, cuối cùng bác sĩ Kim đã goị điện đến. Bác sĩ Kim nói đã hỏi được cho cô kết luận giải phẫu, trước khi chết, Jane vẫn là gái còn trinh, thế nên không tồn tại khả năng có bầu.
30 Chương 29Ngải Mễ cúp máy trong trạng thái thẫn thờ, cô cũng không biết mình đang làm gì. Rõ ràng câu nói của Tiểu Côn mách bảo với cô rằng đó là một cái bẫy, bản photo lá thư tuyệt mệnh chính là mồi dụ, nhưng cô không đủ sức chống chọi với cám dỗ đó.
31 Chương 30Tiểu Côn tiễn Ngải Mễ xuống sân rồi nói với cô: “Em đợi một lát, anh đi lấy xe. ” Một lúc sau, Tiểu Côn lái xe đến, bảo cô lên xe: “Đây là xe chuyên đi phỏng vấn của cơ quan, em muốn về trường hay nhà?”Ngải Mễ ngại ngùng nói: “Em đang đói bụng quá, muốn đi đâu ăn cái gì trước đã, nếu có việc thì anh cứ để em bắt taxi.
32 Chương 31Nghe Tiểu Côn kể xong chuyện thăm Allan, Ngải Mễ liền đề nghị: “Thôi, tranh thủ luôn cơ hội này phụ đạo tiếng Anh cho anh nhé !”Tiển Côn gãi đầu, đáp: “Nhưng anh có mang sách vở gì đâu? Em có tài liệu gì ở mảng này không?”“Em cũng không có, vì em đã thi TOEFL bao giờ đâu.
33 Chương 32Sau hôm đó, Ngải Mễ phát hiện ra túi mình vừa có tiền, vừa có hộp đựng chuỗi ngọc trai, rất giống người vừa trúng quả lớn. Cô lấy tiền ra đếm, có một nghìn hai trăm tệ, toàn là tờ một trăm tệ.
34 Chương 33Điều đáng tiếc duy nhất là những người đến mời cô khiêu vũ tướng mạo chẳng ra gì, biết làm thế nào được, chất lượng không ăn thua thì đành phải dựa vào số lượng thôi.
35 Chương 34Ngải Mễ ra đến bên ngoài thì thấy miệng khát khô, vừa nãy cố nhịn không uống nước ngọt trong đó, nhưng rồi cũng không dám uống nước vòi trong nhà vệ sinh, giờ miệng khô khốc.
36 Chương 35Ngải Mễ ra khỏi phòng ngủ, định ra đóng cổng thì nhìn thấy mẹ đang đóng cửa. Cô vội trốn về phòng mình, nhưng mẹ đã theo vào và hỏi nhỏ: “Mẹ thấy Tiểu Côn hầm hầm đi ra, có chuyện gì vậy? Hai đứa… cãi nhau à?”Ngãi Mễ không biết phải thanh minh thế nào, đành kể lại sơ sơ chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay rồi nói: “Thôi, mẹ đi ngủ đi, con cũng đi ngủ đây.
37 Chương 36Một hôm, mẹ gọi điện thoại cho Ngải Mễ nói: “Cô giáo Tĩnh Thu dạy Allan thời đại học đến thành phố J, tối nay sẽ đến nhà mình chơi, cô ấy có hỏi thăm con.
38 Chương 37Cô Tĩnh Thu gật đầu. “Đúng rồi, hồi ấy Allan còn ít tuổi, nhưng Jane đã gần hai mươi mốt tuổi, hơn cả tuổi em bây giờ, đang là tuổi mộng mơ mà.
39 Chương 38Trước khi trở về thành phố L, cô Tĩnh Thu lại đến nhà Ngải Mễ lần nữa. Cô nói: “Cô chỉ xin nghỉ được một tuần nên phải về rồi. Cô đã đến tìm người bạn là phóng viên của tờ Quang minh nhật báo, nói tình hình của Allan cho anh ấy biết, anh ấy rất có hứng thú với việc này.
40 Chương 39Cuối cùng thì cũng đợi được đến ngày Allan được thả. Hôm đó là thứ Sáu đầu tháng Sáu, mẹ bảo Ngải Mễ mọi thứ đã ổn thỏa, ba giờ chiều thứ Sáu, bố mẹ sẽ đi đón Allan, tối đến con về là được gặp cậu ấy.