21 “Không phải đòi nghỉ sao, thế nào mà chưa hết kỳ nghỉ đã chạy đến rồi?” Đôi mắt Từ Trạm tràn ngập ý cười, cả người như tia nắng ấm giữa trời đông, sáng ngời mà dịu nhẹ, khiến người ta vui vẻ, khiến người ta muốn đến gần.
22 Thật ra, đối với mấy người này thì “Trà lư” chỉ là trò thử nghiệm, làm một bước luyện tập cho nghề chính. Trận chiến mở màn thắng lợi quả thật khiến họ rất vui mừng, nhưng cũng không tới nỗi sung sướng đến phát điên.
23 Vừa tỉnh dậy, Từ Trạm đã cảm giác có gì đó là lạ. Đánh răng rửa mặt xong, anh đi thay quần áo. Từ đầu đến cuối quá trình, anh vẫn tự hỏi mình không biết là lạ ở chỗ nào.
24 Qua buổi khai trương đầy thuận lợi ngày hôm qua, nhân viên của “Trà lư” ai nấy đều vô cùng hưng phấn, cười nói vui vẻ. Điều này khiến niềm vui nho nhỏ của Diệp Thái Vi chẳng bị ai để ý đến.
25 Chuyến công tác này ngay từ đầu đã khó khăn. Bởi vì điểm đến là một huyện nhỏ ở Tứ Xuyên, một nơi không có sân bay cũng chẳng có đường sắt, xuống máy bay tại Thành Đô rồi còn phải đi một chặng đường dài nữa.
26 Không hiểu là do Diệp Thái Vi không thích ứng được với khí hậu và hoàn cảnh hay do bên cạnh có thêm một người, mà một người vốn ngủ khỏe như cô lại mất ngủ.
27 Lại là một hành trình dài, cuối cùng cũng về đến nhà. Đáng tiếc chẳng có khoảng thời gian ngọt ngào nào. Từ Trạm vừa cùng Diệp Thái Vi ra khỏi sân bay đã bị Đoàn Vũ Phi đón đi, tới thẳng “Yêu Nguyệt Cư” tụ họp với Từ Ánh Kiều.
28 Bạn bè của Diệp Thái Vi không nhiều, nhưng phàm là người quen đều biết cô ăn nói bỗ bã, chính cô cũng biết mình hơi kém duyên, mỗi khi cảm xúc dâng trào là chỉ một hai câu đã nói toẹt ra.
29 Mặc dù không viên mãn cho lắm, nhưng sự tiến triển giữa Từ Trạm và Diệp Thái Vi cũng coi như khả quan. Với tình hình đó, Từ Trạm vui vẻ ra mặt, kế hoạch mở rộng hạng mục không thuận lợi cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của anh.
30 Diệp Thái Vi lủi thủi một mình đến gian giữa không một bóng người của hội quán nhà họ Giang. Phòng trước truyền đến tiếng ho hò và tiếng la hét, chốn náo nhiệt đó đối với cô mà nói tựa như một tinh cầu khác.
31 Nhiều chuyện liên tiếp kéo đến trong một buổi tối khiến Diệp Thái Vi cảm thấy thật sự mệt mỏi, tất cả đều hoang đường như một giấc mơ không lô-gic. Đừng ở ngoài cửa, cô lấy điện thoại gọi về nhà, bắt đầu líu ríu chuyện trò với mẹ kế, để dùng phút thư thái đơn thuần ấy xóa tan đi nỗi buồn bực.
32 Đúng là một trận oan ức, khiến cô chẳng hiểu ra làm sao. Diệp Thái Vi ngồi trước chiếc bàn gỗ dưới tán cây ngô đồng, giữa quầng nắng ấm áp, ánh mắt cô có chút thất thần.
33 “Này, Từ Trạm, muốn cược với em một ván không?” Mười sáu tuổi, tiếng nói của Diệp Thái Vi trong trẻo, vẻ tươi cười rạng ngời, đuôi tóc quét qua tai, lúc cô nói chuyện cứ đung đưa qua lại.
34 Nếu chuyện đã bị mọi người biết thì chiếu theo thông lệ giang hồ, bước tiếp theo là mời khách ăn cơm, ra mắt bạn bè. Thật ra, dựa vào tác phong “việc gì cũng phải cố đánh đâu chắc đấy” mà nói, hiện tại chỉ có thể xem như bước đi đầu tiên trong cuộc trường chinh ngàn dặm, căn bản là chưa đạt được thắng lợi để chúc mừng hay nhận lời chúc phúc gì cả.
35 “Trước kia tớ không biết cậu là người như vậy đâu, không có việc gì tự dưng chuốc họa vào thân. ” Từ Ánh Kiều bực bội đẩy đẩy bả vai Diệp Thái Vi, quay đầu gọi viên quản lý đang đi ngang qua chỗ quặt hành lang, “Đại Vĩ, phiền anh đổi cho tôi một ấm nước, cảm ơn.
36 Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!Vài ngày liên tiếp, trong đầu Diệp Thái Vi cứ lặp đi lặp lại câu này, cũng không biết là mắng mình hay là mắng Từ Trạm.
37 “Có vẻ như “trà lư” đã đi vào quỹ đạo rồi đấy, có nên tìm trò gì mới chơi không?” Điền Văn thấy “trà lư” làm ăn phát đạt, chỉ muốn bóp cổ tay vì sự phán đoán sai lầm của mình nên đã đánh mất cơ hội kiếm tiền này.
38 Buổi chiều mùa thu năm ấy, thời tiết ấm áo khô ráo, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua man mát, chàng thanh niên Từ Trạm giấu đầy tâm sự trong lòng, không sao nói ra được.
39 Sau khi trở về từ chuyến công tác bí mật, Từ Trạm kinh ngạc phát hiện ra, đối với mối quan hệ của hai người, Diệp Thái Vi đột nhiên chủ động hơn. Tuy rằng vô cùng vui sướng vì sự chuyển biến này của cô, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng về sự “xum xoe bất thình lình” này của cô.
40 Bất kể thế nào, việc Diệp Thái Vi đột ngột đi, trên nguyên tắc cũng cần báo cho ông chủ Giang Lạc để xin nghỉ phép. Có điều, mãi đến trước lúc lên máy bay, cô vẫn chưa nghĩ ra lý do thích hợp, cuối cùng đành phải giao nhiệm vụ cho Từ Trạm.