21 Tôi ngoảnh đầu nhìn tòa nhà của Bệnh viện Nhân dân Tỉnh, trông rất hoành tráng to đẹp, người ra vào tấp nập. Dưới bậc tam cấp có một tấm biển khắc năm hoàn thành, chứng tỏ nó đã được xây dựng mới cách đây năm năm.
22 Thành phố này quá rộng lớn, mà các tuyến xe buýt thì quá nhiều khiến tôi ngơ ngác bối rối, tôi đứng tìm hiểu một lúc lâu trước tấm biển ghi dày đặc các tuyến xe bus, mãi sau mới tìm được tuyến xe trở về trường.
23 Cao nhất, xa nhất là mặt trăng, mặt trời.
Thân nhất, sơ nhất là vợ chồng*
Anh làm tổn thương tôi, tôi cũng làm tổn thương anh, hơn nữa còn rất chính xác và đau đớn.
24 Trở về nhà, tôi định cùng Á Âu nói chuyện tử tế, nhưng thái độ của anh vô cùng lạnh nhạt. Anh còn nói cho dù tôi muốn ly hôn cũng không cần gấp gáp giống một số người ngồi đợi ở Cục Dân chính chờ mở cửa ngày đầu tiên, hay như xếp hàng vào chùa thắp hương ngày Tết đâu.
25 Du Vịnh Văn lại gọi điện đến, trách mắng tôi có mưu đồ dùng đứa trẻ trói buộc Á Âu, ngôn từ gay gắt, giọng điệu chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, tôi đành ra ngoài hành lang nghe.
26 Khoảng một tuần sau, lúc tôi đang ở công ty thì nhận được cuộc gọi của Hà Từ Hàng. "Chị Hứa ơi, ông Trương nhà em bệnh tình nguy kịch, đang trên đường lên thành phố, nhưng em hỏi Bệnh viện Nhân dân tỉnh rồi, ở đó phải xếp hàng vào khám và chờ nhận giường.
27 Đang là thời gian ăn tối, nhưng quán cà phê đối diện khu chung cư rất vắng khách, chỉ có vài ba khách ra vào, Du Vịnh Văn ngồi ỏ gần cửa sổ. Thấy tôi và Tử Đông bước vào, cô ta cười nhạo.
28 Hứa Khả và Hứa Tử Đông, họ đều biết nghĩ cho người khác, làm việc cũng hợp lý hợp tình, tính cách khoan dung, nhẹ nhàng, còn tôi lại ương bướng, luôn cho mình là đúng.
29 Di động của tôi kêu liên tục nhưng không phải là bố gọi đến.
Dì Hồng hỏi tôi: "Bố cháu về chưa?"
"Chưa ạ. "
"Đừng sốt ruột, có lẽ có việc nên ông ấy mới về muộn thôi.
30 Hứa Tử Đông lái xe của chị Hứa Khả đưa tôi đến bệnh viện nơi bố đang nằm, trên đường, tôi hỏi anh ta sao lại tìm được bố. Anh ta nói: "Tôi cũng chỉ thử gọi điện đến một vài trung tâm cấp cứu, hỏi xem có tiếp nhận bệnh nhân nào có đặc điểm giống bố cô không, đúng là may mắn nên cuối cùng cũng tìm được ông ấy.
31 Ông Trương xuất viện, bố tôi liền đưa ông trở về thôn Lý Tập.
Nhắc đến tờ hóa đơn thanh toán viện phí, tôi nhếch mép lên cười méo xẹo như người bị đau răng.
32 Lúc còn trẻ, điều chúng tôi muốn là tình yêu, bất kể trả giá và được mất.
Sau năm ba mươi tuổi, sự tôn nghiêm dường như trở nên quan trọng hơn, hay nói cách khác, thời gian đã mài mòn tình yêu của tôi.
33 So với Hà Từ Hàng, phản ứng của chú Hà Nguyên Bình với tôi lạnh nhạt đến mức hoàn toàn vượt xa dự đoán của tôi.
Chú ấy nhìn bề ngoài có vẻ là một người tính cách ôn hòa, thông tình đạt lý.
34 Du Vịnh Vân hoàn toàn có cái nhìn khác về cuộc sống.
Cô ta lại đến tìm tôi, lần này thì đến thẳng công ty của tôi. Nghe quầy tiếp tân thông báo, tôi cảm thấy khá bực nhưng không thể không ra và đưa cô ta vào phòng tiếp khách.
35 Nhờ "phúc" của mạng internet, hiệu suất lan truyền tin tức về tôi trong văn phòng vô cùng cao.
Đúng như Hà Từ Hàng dự đoán, khi tôi bước từ nhà vệ sinh ra, đi qua hành lang vào văn phòng chung thì đã nhận được ánh mắt khác lạ của đồng nghiệp.
36 Đúng, tôi chính là cô gái to đầu mà dại dột trong quá khứ.
Điều nực cười là, mẹ tôi là một bác sĩ khoa sản giàu kinh nghiệm nhưng ở nhà bà không bao giờ nhắc đến công việc của mình.
37 Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ kinh ngạc, ngỡ ngàng của Á Âu. "Em chưa bao giờ nói với anh chuyện này. "
"Nói với anh có nghĩa gì chứ? Anh sẽ kết hôn với tôi nếu thấy tôi có bầu ư?"
Anh im lặng.
38 Trước mặt Tôn Á Âu, tôi khoác lác mà không ngại miệng, nói rằng những chuyện tôi hiểu đã quá đủ rồi, thực ra thì tôi cũng chỉ vừa mới bước chân vào đời, chưa thể hiểu nổi thế giới và cuộc sống này.
39 Sinh nhật lần thứ mười chín của tôi được Chu Nhuệ đứng ra tổ chức.
Cậu ta bảo rằng sẽ sắp xếp chương trình, thật ra cũng chẳng có gì ngoài việc đi ăn pizza, sau đó cùng bạn bè cậu ta đến quán bar, rồi đi hát karaoke.
40 Một tuần sau, Chu Nhuệ đến tìm tôi, lúc đó tôi cũng vừa bước ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị đi đến chỗ làm thêm. Đương nhiên, tôi nhìn cậu ta chẳng lấy gì làm tươi tỉnh, nhưng sắc mặt cậu ta còn khó coi hơn cả tôi.