21 Mùi ête xông lên mũi, dây dưa. Khó chịu thật. Cảm giác được toàn thân ê ẩm, không tài nào nhúc nhích nổi. Tôi lười biếng nhếch mi, chỉ thấy một màn sương mờ mịt phủ trên mắt.
22 A. . . Trước mắt là những bông giấy nhiều màu sắc, thật nhiều người. . . Những gương mặt quen thuộc. . . _ Mọi người. . . . - Mất 10 giây để ổn định lại, tôi ngơ ngác.
23 Tôi, Stella Glass, 16 tuổi. 1 công dân mang quốc tịch Canada bị đẩy sang Việt Nam bởi người mẹ cực kì " vui tính" của mình. Và gần 1 tháng trôi qua cùng tên bảo mẫu biến thái, cuộc sống của tôi trở thành một câu chuyện cực kì huyễn hoặc huyền ảo.
24 Tốt rồi, tôi biết là Phương Đan sẽ chịu giúp mà …Tôi biết là cô ấy sẽ không để cho tên biến thái kia chết …Một cảm giác hụt hẫng … tràn lên …Họ là của nhau, tôi chỉ là một kẻ rỗi hơi muốn giúp đỡ hắn thôi…Cứ nghĩ như vậy đi ……_ A… Vậy thì tốt … Chúng ta mau đi gặp anh ta, rồi cùng giao kẹp tóc cho hắn … - Tôi mỉm cười đưa tay lau nước mắt trên mặt cô bạn.
25 _ Tao sẽ giết chết mày !Một câu nói đầy sự hận thù, tàn nhẫn dội vào tai tôi, vang vọng. A… Là lỗi tại mình sao ?_ Mọi chuyện chỉ là do định mệnh mà thôi ! Không ai trong chúng ta có lỗi cả ! – Tôi gần như gào lên, những giọt mồ hôi đã lấm thấm trên mặt.
26 Cả thân thể tôi đột nhiên bị nhấc bổng lên, bên tai vang vọng tiếng " ding dong. . . ding dong" của nhà thờ. . . 12 giờ. . . Hắn. . . sẽ biến mất mãi mãi sao ?“ Nếu như Lọ Lem về muộn thì mọi phép màu sẽ biến mất … “Đã muộn rồi sao ?Những giọt nước nóng ấm mà mặn chát rơi xuống, xen qua kẽ tay của " người kia".
27 Ôi … Những say mê cuồng nhiệt…thường lại đi chung với những ……kết thúc thảm khốc…Đương lúc khải hoàn kia…cũng lại chính là lúc đương tàn đời đấy …Nào có khác lửa và thuốc súng đâu,hễ bén nhau là bùng lên rồi tắt lịm …( Romeo và Juliet , hồi II, cảnh VI )Nhìn hắn một thân đau đớn suy yếu, tim tôi như đông cứng …Và khoảnh khắc ấy, trái tim ngu ngốc của tôi cuối cùng cũng chịu ngộ ra …Rằng …Tôi yêu … Thiên Du…A… Bao lâu nay tôi đã ngộ nhận sao ?Cảm giác sắp mất đi một người mình yêu thương hóa ra lại đau đớn đến như thế này sao ?Hắn một tay chống bên cánh cửa, một tay ôm ngực đau đớn.
28 London, Anh – Một ngày mùa xuân …Khu mộ của gia đình Ashley. Những ngôi mộ phủ một màu xám của gạch đá đã lâu năm, khoác lên mình những mảng nắng mùa xuân dìu dịu lấp lánh… Khiến cả khu mộ dần chìm trong biển nắng, nhưng không hề chói lọi, mà nhẹ nhàng ấm áp …Từng phần mộ sắp sắp nhau thật đều, từng hàng dài tưởng chừng vô tận…Những bước chân của tôi lướt qua những cánh hoa hồng trắng rải trên nền đất, dẫn đến phần mộ được lát gạch trắng còn rất mới…Phần mộ ấy, thật đặc biệt, nằm ở nơi ánh dương chiếu lên rạng ngời nhất, được mặt trời ưu ái cho những tia nắng tuyệt đẹp nhất, lấp lánh nhất …Xung quanh phần mộ đó, là những bông hoa hồng trắng muốt được rải đều xung quanh …Hoa hồng trắng, chính là loài hoa mà tôi yêu nhất … Và, hắn cũng vậy …Nắng len lỏi, lặng lẽ sượt qua dòng chữ khắc trên bia đá …“ William Arthor Ashley “( 1991 – 2009 )Cái tên đó …Gương mặt tuyệt mĩ trên bia mộ khiến lòng người rung động kia, cậu thanh niên trẻ măng với nụ cười ngoác đến mang tai, mang đến cho người ta cảm giác vui vẻ tràn ngập … Nụ cười ấy, như tỏa nắng…Khóe môi tôi khẽ nhếch một nụ cười.