Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 46
Chương trước: Quyển 2 - Chương 45
5 rưỡi sáng tôi dậy, nghe tiếng nhạc The Beatles nhẹ nhàng dưới nhà, tôi biết mẹ đã thức. Mang bộ mặt xưng xỉa xuống nhà, tôi hỏi mẹ:
- Bữa nay con có nên đi làm không mẹ?
Mẹ ngoắc tôi lại gần, ôm tôi và hôn lên cái đầu búp bê nâu tím:
- Thôi ăn sáng rồi thay đồ đi làm đi con! Sau này mẹ không ép gì nữa, đáng lẽ mẹ không nên nói tới chuyện con phải nghỉ làm!
- Con cám ơn mẹ.
Vậy là không phải đắn đo nữa, mẹ là người đề nghị tôi nghỉ việc, giờ mẹ cho tôi ý kiến là nên đi làm lại. Tôi thầm cám ơn mẹ, chuyện có chút xíu mà tôi cũng xính dính mấy ngày nay. Ăn sáng xong, tôi sửa soạn thay đồ đi làm.
Đến cơ quan sớm nhất, tôi giặt cái khăn lau bụi bàn làm việc, chậu xương rồng trên bàn vẫn còn đẹp chán. Nhìn tới cây xương rồng tôi lại ngẫm, ước gì mình được như nó, sống bất chấp thời tiết khắc nghiệt, tự tạo gai để nuôi sống bản thân cũng như phòng vệ, kể cũng hay! Tôi bắt đầu sắp xếp lại hồ sơ, chứng từ, pha một ly trà túi lọc cho ấm lòng. Sắp hết mùa mưa nhưng trời vẫn còn ảm đạm lắm, hơi lạnh vào buổi sáng nữa. Đúng là “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Mở máy tính nghe nhạc, bài “Bad day” của Daneil Powter!
Anh rể chồng vô cũng khá sớm, chắc ảnh đưa con đi học, đi ngang phòng tôi còn ló đầu vào nhướng mắt đắc ý, tôi cười cúi đầu chào xã giao. Lát thì các đồng nghiệp cũng bắt đầu vô, các chị ôm tôi hôn chùn chụt, họ nói họ nhớ tôi, nhớ mùi lipton nóng sáng sớm… Khoa là người mừng nhất vì em ấy không phải lo một đống chứng từ xuất nhập tồn của tôi nữa, cũng không phải giải trình các hoá đơn. Nói chung, tôi thấy được giá trị của mình tăng thêm chút đỉnh thì phải. Phòng làm việc rôm rả làm tôi thấy phấn khởi, mấy ngày còn yếu nằm nhà thiệt là tuyệt vọng. Tôi đã lựa chọn đúng khi quay lại, anh chị em ở đây chẳng biết tôi đã phải đấu tranh thế nào đâu?
- Trưa nay đi ăn mừng Dung trở lại khoẻ mạnh và xinh xắn, cả phòng mình đi ăn nghe!
- Em khao em khao, em mới nhận có tin vui!
Chị cùng phong đề xuất, Khoa hưởng ứng nhiệt tình, thế là cả phòng nhất trí, còn tôi thì cười toe.
Khoảng 9 giờ, tự nhiên bảo vệ gọi tôi nói có người tặng hoa. Tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi nghĩ do phòng tôi tặng là cái chắc. Tôi cứ ra ký nhận đi đã, ai dè trên bó hoa màu vàng có tấm thiệp “Chúc em làm tốt và luôn vui tươi!”.
Nhìn nét chữ, tôi biết ngay là của ai, không suy nghĩ nhiều, tôi quẳng vô thùng rác luôn. Tôi là xương rồng, không phải hoa hồng! Không hiểu tại sao tâm trạng bực dọc tức thì, tôi lấy điện thoại ra gọi:
- Alo, anh…
- Anh thôi làm mấy chuyện tào lao đi, đừng như vậy nữa!
Chẳng cần anh nói hết câu chào, tôi đã tắt máy. Tôi bây giờ cứ như tồn tại hai bộ mặt, ban ngày thì gai góc còn ban đêm mới là tôi – Dung, yếu đuối và mau nước mắt.
Tôi lại bước vô phòng.
- Ủa, bông hoa gì đâu? Sao không thấy em?
- Người ta giao lộn cho ai không phải cho em, em trả rồi.
Cả phòng ủ rũ như khóc thuê. Còn tôi thì hậm hực, cái thứ gì xin lỗi thì không xin lỗi mà làm mấy chuyện tàm xàm gì đâu không! Bực mình! Lại có tin nhắn:
“Anh nhớ em lắm!”
Anh ta định chơi trò gì với tôi không biết? Quay tôi như dế vậy chưa đủ hay sao? Tôi bực mình, bước ra ngoài hành lang gọi lại thêm một cuộc nữa, lần này bên kia bắt máy mà không alo.
- Nếu anh cứ như vậy hoài tôi sẽ nghỉ làm, anh làm như vậy thì cả nước Việt Nam này người ta biết anh yêu thương và lãng mạn với tôi, còn lỗi lầm anh gây ra cho tôi chỉ mình tôi biết. Anh biết như vậy người ta nói sao không? Vô sỉ đó! Nếu anh còn gửi bông hoa gì tới nữa tôi sẽ nghỉ liền cho anh vừa lòng!
Xả giận xong tôi tắt máy trong khi đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng! Xong tôi còn nhắn thêm cái tin.
“Đừng dày vò hay làm phiền tôi nữa, sáu tháng không lâu lắm đâu!”
Bước vô phòng, tôi phải giả bộ cười cho vui. Tôi ngại khi người ta nhìn vô cảm xúc hay nét mặt tôi mà dò xét rồi hỏi han tùm lum, mệt mỏi lắm. Tới trưa, cả phòng rủ nhau đi ăn, chị lớn nhất ghé phòng sếp xin đi ăn và vô trễ một chút, đương nhiên sếp đồng ý, không những vậy còn cho thêm một cái bao lì xì 1 triệu nữa, ngại chết đi được, không biết người khác bị bệnh quay lại làm việc sếp có đối xử giống như vậy không nữa?
Cả phòng nhảy tưng tưng, kéo nhau lên taxi.
Hôm nay ăn uống trừ một triệu sếp cho thì còn bao nhiêu Khoa chi hết, nói vừa có tin vui nên chị em cũng không tranh phần, xong rồi về cơ quan, hơi trễ, cũng gần 2 giờ.
Máy tính của anh chị em trong phòng luôn đăng nhập YM để tiện hỏi về số liệu và gửi file, Khoa nhắn tôi:
“Chiều nay chị rảnh không?”
“Có gì không em?”
“Em có cái này nhờ chị, thật sự em cần chị giúp.”
Tôi nghĩ dù sao người ta cũng giúp làm việc của mình cả tuần qua, rồi bữa xe hư Khoa cũng tận tình giúp đỡ, cứ hỏi cái coi giúp được thì giúp..
“Nhưng mà gấp không em?”
“Dạ cũng hơi gấp, hết phòng mình có chị giúp được em thôi.”
“Ok.”
“Cảm ơn chị.”
Nếu còn sống với Vinh thì tôi đã không dám, mặc dù tôi chẳng làm gì sai lại còn phải ngại, giờ nghĩ lại mình ngu thiệt. Chiều đó, hai chị em hẹn nhau ngoài cửa cơ quan, Khoa ra sau gần 30 phút vì phải sắp xếp lại chứng từ.
- Chị, giờ mình đi luôn nha.
- Ủa đi đâu em?
- Đi shopping.
- Sao lại đi shopping?
- Chị hứa giúp em rồi mà.
- Nhưng mà mua đồ em cho hả?
- Mua đồ cho em thì cần gì nhờ chị đi! Mua cho chị!
- Sao mua cho chị?
- Thì chị cứ đi đi, rồi em nói tiếp, nếu xong việc mà chị không bận em mời chị ăn tối luôn, chị muốn ăn gì cũng được.
- Ừ chờ chị gọi cho mẹ chị dặn khỏi chờ cơm cái.
Rồi hai chị em chạy vô Parkson hẳn hoi, chú Khoa này nhà có điều kiện lắm.
- Khoa, chị không nhận đồ của em đâu nha, cần chị giúp, nếu giúp được thì chị giúp. Dù gì chị cũng có gia đình rổi, chị lại nhiều tuổi hơn em nên ngại lắm.
- Trời ơi, chị nghĩ đâu đâu không à, chuyện là em đang theo đuổi một cô gái. Bạn đó cũng nhỏ người và ốm, em nghĩ chắc cùng size với chị, nên em nhờ chị thử đồ dùm, chị không ngại thì em tặng chị một cái coi như trả ơn. Ngày mốt là sinh nhật của em ấy nên em…
Tôi nghe xong lý do thấy nhẹ lòng quá, thì ra chỉ là như vậy thôi, quá hợp tình hợp lý, về phần cá nhân tôi - tôi tự tin quá rồi.
Cả tiếng đồng hồ mới lựa được cái đầm màu đỏ mận cho cô bạn tốt số kia, tôi thử mệt hết cả người nó mới ưng, đúng là cái đồ điệu.
- Chị thử cho chị một cái đi! Em tặng.
- Thôi, bữa nào rảnh mời chị đi ăn hay café được rồi, khỏi tặng, chị ít ăn diện, em biết mà.
- Vậy hay giờ đi ăn đi chị, trong này cũng có nhiều nhà hàng ngon lắm đó.
- Ok em,nhưng đừng chọn nhà hàng hải sản là được.
Cuối cùng hai chị em vô một nhà hàng Nhật ăn thịt bò. Hơn 8 giờ tối, hai chị em mới ăn xong, Khoa cảm ơn tôi rối rít.
- Nếu em câu được con cá mấy chục ký này, em phải biết ơn chị lắm.
- Có gì đâu trời!
- Nay là đầm thôi, mai mốt còn nhẫn, còn dây chuyền em cũng nhờ chị làm mẫu đó nha.
- Ok thôi, nhìn tuổi trẻ yêu nhau chị thấy ngưỡng mộ quá.
- Bộ chị không từng yêu sao mà ngưỡng mộ?
- Thì có.
- Vậy chị ngưỡng mộ gì?
- Vì giờ chị có gia đình rồi, chị nhớ khoảng thời gian được theo đuổi.
- Mai mốt chắc ấy của em cũng nói vậy sau khi cưới quá.
- Chị chỉ mong, tất cả đàn ông trên thế giới cứ yêu người phụ nữ của mình dù trước hay sau cưới đều như vậy.
- Sao tâm trạng vậy chị?
- Có gì đâu mà. Thôi về, chị cũng đuối rồi.
- Dạ, em cảm ơn chị, hay để em đưa chị về nha?
- Thôi được rồi, chị tự chạy về được.
- Em cảm ơn chị rất nhiều, lần sau chị nhớ giúp em nữa nha.
- Ừ.
- Nhưng ngày mốt phải thành công cái đã.
- Ừ, vậy chúc em may mắn nha!
Tôi chạy về nhà tầm khoảng 9 giờ, tranh thủ tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường. Khoảng thời gian ban đêm đúng là ác mộng, tôi hay nghĩ ngợi lung tung. Để tránh mệt mỏi hôm nay, tôi quyết định ôm gối xuống ngủ chung với mẹ.
- Sao hôm nay đi làm vui không?
- Dạ có.
- Mẹ không muốn nhắc nha Dung, nhưng mẹ nghĩ cũng hay, thằng chồng mày nó nghĩ sao mà lại không lết mặt qua đây xin lỗi luôn. Dù hai đứa có thôi nhưng nó sai nó phải xin lỗi con chứ? Cái thằng, đừng nên nhìn cái bề ga lăng tử tế của nó, thực ra cũng chỉ là hạng đàn ông tồi tệ.
- Dạ.
- Mẹ tưởng ít nhiều nó cũng vác cái mặt mốc nó qua đây năn nỉ hay xin lỗi mày, mẹ nghĩ nó còn thương mày lắm, chỉ là lúc đó ma quỷ gì nhập nó…
- Thôi, kệ đi mẹ, số con giống mẹ, không nợ đàn ông, không phải làm dâu. Ít bữa già một chút, con sẽ xin một đứa con nuôi cho vui thôi.
- Ừ, thôi uống thuốc rồi đi ngủ sớm đi, cho mau mập.
- Dạ.
Mẹ nói nghe buồn quá! Bữa giờ mẹ không nhắc tới mà hôm nay lại nói, chắc là bực lắm mới nói ra, thấy tôi sụ mặt thì mẹ không nói nữa. Riêng về phần tôi, ngày nào cũng như ngày nào, cứ nghĩ hoài cũng không thể hiểu nổi cách cư xử của Vinh. Nếu đã không còn thương mà cũng không chịu giải thoát, sao không để cho tôi đau một lần nữa rồi thôi, cứ thích kéo dài nỗi đau cho tôi làm chi không biết? Không lẽ anh thực sự ác tới cỡ đó? Cuối tuần này nhà thuốc và phòng khám của Tiên khai trương, phải nói mẹ để mẹ chung vui với nó. Nhìn con bạn có cơ hội kinh doanh làm chủ thấy cũng mừng cho nó, giờ cho nó ưng một thằng chồng tốt nữa là viên mãn. Còn mình thì thôi, tình không, tiền cũng không…
Tôi uống thuốc, sấy tóc rồi đi ngủ sớm, thức làm gì để lại mệt óc.
Đang ngủ say thì điện thọai reo inh ỏi làm tôi giật mình, mẹ cũng giật mình. Tôi cầm cái điện thoại chạy ra nhà sau nghe, nhìn đồng hồ cũng gần 12 giờ đêm, không biết là ai có chuyện gấp gì nữa đây.
Mắt nhắm mắt mở không để ý số tôi cứ bấm nghe cái đã.
- Alo, Dung ơi, Chi xin lỗi Dung, Chi sai rồi. Đáng lẽ Chi không nên nói với Dung như vậy. Giờ Chi mất việc làm, mất lòng tin của gia đình bác Thái, Chi hối hận lắm.
- Chị đi ngủ đi, hình như chị xỉn rồi. Tôi với chị không dính líu gì nhau, không nên làm phiền tôi, chị có làm thì tự chịu đi.
- Chi xin lỗi, tại vì Chi thích Vinh nên mới nói vậy. Chi với Vinh chỉ nhậu chung nhưng không hề ngủ với nhau.
- Chị nín đi, đừng khóc nữa, không nghe được gì hết. Hả, mà chị nói gì? Mấy người không ngủ với nhau hả?
Người phụ nữ kia khóc lóc nghẹn ngào, nói nghe tiếng được tiếng mất, giọng thì khàn, nấc liên hồi, tru tréo kể lể thiếu điều muốn bể loa điện thoại. Tôi giật nảy mình, tỉnh ngủ hẳn, tôi có nghe lộn không? Nhưng chị ta vừa nói chị ta và Vinh không hề ngủ với nhau. Người say chắc không biết nói xạo đâu, tôi chăm chú, tập trung nghe tiếp cho rõ từng chữ, mặc dù rất khó nghe.
- Thấy Vinh về giải quyết công việc nhưng buồn và ủ rủ… nên mới rủ đi nhậu. Chi cũng nghĩ lại được gần gũi Vinh nhưng mà… Vinh ngủ khách sạn, không chịu ngủ chung nhà trọ với Chi. Rồi sáng Chi thức sớm, tới khách sạn biết Vinh chưa dậy. Chi biết điện thoại Vinh hết pin từ tối, mà Vinh xỉn như vậy chắc không có sạc đâu, nên Chi mới phá Dung…
- Sao chị rảnh quá vậy? – Tôi quát, như bản năng thôi!
- Chi xin lỗi. Chi không biết lúc đó Dung đang nằm bệnh viện gì hết. Vì thấy Vinh không nhắc tới Dung nên Chi đoán hai người đang gây nhau, nên Dung mới quậy. Chi xin lỗi Dung, Dung tha lỗi cho Chi đi.
- Thôi chị đi ngủ đi, để tôi còn đi ngủ, mai tôi phải đi làm nữa. Việc gì chị làm thì chị tự chịu, tôi cũng không tác động gì để chị bị đuổi việc. Mà giờ tôi có nói chắc mai chị cũng không nhớ. Chị tắt máy và ngủ đi, khuya rồi.
Đầu dây bên kia không nói gì, chỉ nghe tiếng khóc than rồi tắt máy. Ôi, chuyện gì vậy? Vậy là hai người đó không ngủ với nhau, vậy sao tôi đưa cái tin nhắn đó Vinh lại gật đầu? Tôi vỗ trán mình cái chát, đúng rồi, rõ ràng tin nhắn đó nói là hai người đi với nhau chứ đâu có nói ngủ với nhau đâu? Có phải vì như vậy mà tôi phản ứng quá lên nên Vinh mới giận ngược lại không? Lời thú tội của Chi làm tôi thấy được an ủi, ít ra tôi biết anh ta không ngủ với Chi mà chỉ đi nhậu chung, rồi anh không về với tôi là vì còn giận và không biết chuyện. Trời ơi, tôi có đang làm quá lên không? Tôi thực sự nên nghĩ lại chuyện đòi ly dị hay không nữa?
Tôi ngồi dưới bếp, nốc tới mấy ly nước, suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chưa có đáp án thoả đáng. Cho dù là như vậy thì cái thái độ kia là gì? Cho dù là không ngủ với người khác nhưng bỏ mặc không liên lạc lúc vợ bệnh sắp chết cũng phải xin lỗi chứ? Đằng này, không hề tỏ ra biết lỗi, không xin lỗi, không lẽ gia trưởng đến nỗi mất đi cảm giác nhận sai? Vậy rốt cuộc anh còn thương hay đã chán tôi? Nếu còn thương thì đáng lẻ phải xin lỗi và nài nỉ trước lời đề nghị ly dị chứ? Nếu chán rồi thì sao không ly dị cho khoẻ mà lại kéo dài thời gian làm gì?
Trời ơi, nhức đầu và mâu thuẫn quá, tôi không biết mình hiểu người đàn ông mang danh chồng mình được bao nhiêu, đầu óc bối rối vô cùng. Nhưng bây giờ đã biết được sự thật “quý giá” đó rồi thì có phải nên suy nghĩ lại, cân nhắc kỹ càng hơn không? Rồi ngày mai sẽ làm sao, cư xử ra sao cho vừa, hay là bật đèn xanh cho anh? Nhưng cũng không được, tôi không có sai, sai là mấy người đó, người thì nói xạo, người thì không giải quyết rõ ràng dẫn đến chuyện ngày hôm nay, tôi chỉ là nạn nhân. Tôi phải giữ vững lập trường, dù thế nào tôi cũng phải nghe thấy một câu xin lỗi tử tế - trực tiếp.
- Dung, sao con không ngủ ngồi đây làm gì thấy ghê vậy?
Tôi giật bắn mình quay lại, cô Hà bật đèn đi vệ sinh.
- Dạ con uống nước thôi!
- Sao không bật đèn, làm cô sợ hết hồn, con xử sự thấy ghê quá! Đi ngủ đi.
- Dạ.
Tôi đứng lên đi vô phòng mẹ, nằm xuống, suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, tự nhiên lại nở một nụ cười hài lòng. Trong cuộc sống, đôi khi niềm vui của người này là đau khổ của người khác, lúc bà Chi nhắn và gọi cho tôi với thái độ hả hê thì tôi đau như chết đi, còn bây gờ nghe tiếng chị ta khóc cũng thấy tội nhưng tôi lại thấy vui vui. Chuyện chị ta bị đuổi việc thì cũng cho chừa đi, cái tội lẳng lơ, nếu cứ để chị ta ở lại thì kiểu gì cũng có hoạ. Thôi kệ, tôi không có nhiệm vụ phải nghĩ cho kẻ khác, giờ chuyện của tôi, tôi chưa nghĩ xong nữa là. Không biết có nên kể cho ai nghe hay để minh oan cho Vinh không, hay chỉ một mình mình biết là đủ rồi, đến khi nào ổng xin lỗi thì mới nói ra?
Tôi nhắm mắt lại và nghĩ tới những điều tích cực hơn, đêm không còn dài nữa, có một ánh sáng vừa le lói chiếu xuống cuộc đời, cuộc hôn nhân này. Thôi thì cứ chờ coi, có khi ông Vinh mắc cỡ chưa dám nói chuyện thì sao. Ngủ cái đã, mai còn đi làm.
Sáng ra tâm trạng tôi vui vẻ hơn, thoải mái và nhẹ nhàng hơn bình thường, ăn sáng với mẹ rồi đi làm.
- Ngủ với mẹ mà như uống thuốc tiên, sáng dậy nhìn tươi lắm, hay chuyển xuống ngủ luôn đi?
- Dạ, à mẹ, cuối tuần này con với mẹ qua mừng khai trương nhà thuốc của Tiên đó nha.
- Ừ, bữa mẹ có nghe nói rồi.
- Dạ, con đi làm nha mẹ.
Tôi tươi cười, đi làm, nếu hôm nay lại có hoa, tôi sẽ suy nghĩ lại…
Nhưng rồi nguyên một ngày không thấy điện hoa, tôi hơi hụt hẫng. Nói chung cũng tại mình cả, hôm qua mình xài xễ dữ quá mà. Thôi, chắc đâu lại vào đấy thôi, một ngày trôi qua không có gì đặc biệt.
Rồi hai, ba ngày, một tuần trôi qua, tôi vẫn giữ nguyên trạng thái, cố gắng làm việc không để mình bị phân tâm, cố gắng tập trung cho quên buồn, quên nghĩ nhưng vẫn chờ đợi một điều không rõ ràng.
Một lần vô tình tôi bắt đầu lên mạng truy cập những website về thời trang rồi bị hút vô đó, tôi lãnh lương và xin mẹ không gửi tiền cho mẹ tháng này để tôi đi mua sắm áo quần. Vậy là từ một người không có gu không có ăn diện mà mới có chưa đầy một tuần lễ, tôi phát điên lên với những cái chân váy bút chì, váy chữ A, những cái áo sơ mi phối rất đẹp chứ không còn là những mẫu áo một màu hay sọc kẻ truyền thống, ngay cả quần jeans lưng cao và croptop cũng chinh phục được tôi. Khi thử một cái áo hay một cái váy vừa ý, nhìn vô kiếng tôi thích phát sốt lên, mình tuyệt vời như vậy mà bấy lâu nay tôi cứ lờ đi, lo giữ bản sắc, lo giữ những cái cũ kỹ, đúng là “không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp”.
Cộng thêm Tiên cứ xui mua thêm đôi giày này, mua thêm cái giỏ xách kia. Mẹ tôi thấy tôi sống vui vẻ hưởng thụ thì hài lòng lắm, không những không lấy tiền mỗi tháng mà mẹ còn quay ra cho thêm tiền tôi mua đồ, mẹ còn gửi bạn mua nước hoa và đồng hồ hay đồ sales bên nước ngoài về cho tôi nữa. Nói chính xác bây giờ, tôi có thể đã có thể ăn mặc đẹp ngang bà Chi, bà Diễm, thậm chí còn hơn, mặt khác tôi cũng là một con nghiện shopping từ khi nào không biết. Tôi không còn lo nghĩ nhiều nữa, kiểu như được khai sáng vậy. Tôi biết mặc mấy cái áo thun ôm khoe đường cong, biết mặc áo lót mút độn cho ngực đầy, tối nằm ngủ tôi nghĩ đến sáng mai mặc gì đi làm. Nhiều lúc bất giác nghĩ, sao giờ mình khác quá. Giờ đây mỗi khi ra ngoài thiệt nhìn tôi cũng sành điệu lắm, chỉ còn dở một cái là chưa biết trang điểm thôi.
Hai mươi ngày kể từ ngày tôi gọi điện và nhắn tin chửi Vinh, ngoài mặt hình thức có phần tích cực lên, nhưng cả cõi lòng và trái tim tôi vẫn như trống rỗng. Chỉ có cách một, hai ngày chị Vân và bà Vy lại ghé rủ tôi đi ăn trưa nói chuyện tâm sự, hết! Tôi tiếp tục chờ đợi trong vô vọng, nhiều lúc một mình, ban đêm tôi mộc mạc và bình dị, nhớ một vòng tay, nhớ một làn hơi thở quen thuộc, vậy mà giờ sao khó nhằn quá.
Ngày thứ hai mươi ba sau khi tôi chửi Vinh, tôi mới nhận được cuộc gọi từ số của anh.
- Alo?
- Ngày mốt mừng thọ bà nội, em có rảnh không?
- Có
- Ừ, khoảng 6 giờ anh ghé đón em.
- Ừ.
- Anh có được vô nhà không hay là đứng ngoài đầu hẻm chờ?
Giọng lạnh lùng, ăn nói gượng gạo và ngắn củn, Vinh hỏi tới câu này làm lòng tôi siết lại. Vợ chồng mà, sao bây giờ vợ chồng tôi lại phải như vậy?
- Tuỳ anh, anh muốn tới nhà cũng được, không thì đứng ngoài đầu hẻm, em sẽ tự đi ra.
- Ừ, vậy có gì tới anh gọi em đi bộ ra nha!
- Ừ.
Ai cũng khen là tôi đẹp hơn, tôi sành điệu hơn để được gì? Ngoài việc tự huyễn hoặc bản thân lao vào những mẫu quần áo đắp lên người như vậy, nhưng suy cho cùng tôi vẫn chưa đủ sức mạnh kéo chồng tôi về. Anh vẫn như vậy, không biết lỗi, không xin lỗi và thậm chí còn rời xa tôi hơn. Rốt cuộc là tôi sai ở chỗ nào?
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 47