Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 39

Chương trước: Quyển 2 - Chương 38



Sáng bé Vy đi sớm, tôi cũng lồm cồm ngồi dậy, đầu óc quay cuồng. Bé cũng không quên dặn dò tôi hôm nay phải đi khám. Tôi lê những bước chân nặng nhọc xuống phòng mình thay đồ, phòng ốc tang hoang, tivi bể, cửa bể, tủ bể… Tôi rùng mình nghĩ về tối qua, may mà Vinh đi rồi nếu không thì tôi cũng không dám xuống phòng quá. Tôi nghĩ mãi mà không ra, tại sao Vinh lại khủng khiếp như vậy? Chẳng lẽ tôi không là gì so với bạn anh như vậy sao? Rồi tôi nghĩ, không biết tức giận như vậy, đi về quê có giải quyết được việc không? Nói thì nói chứ tôi cũng thấy lo. Cái thân xác của tôi bây giờ rã rời hết rồi và vẫn thấy sốt trong người. Tôi vô làm vệ sinh, thay đồ chuẩn bị đi làm. Tôi nhìn thấy cổ tay mình vẫn còn vết hằn, dằn lòng không được khóc, tôi nuốt nghẹn, chọn một cái áo dài tay mặc để không ai thấy.

Tôi thở dài ngao ngán. Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Cố gắng gượng được tới đâu hay tới đó vậy, giờ đầu óc mụ mị lắm sợ suy nghĩ không thông rồi lại sai lầm nối tiếp sai lầm, mặc dù vẫn chưa rõ mình sai ở chỗ nào. May mà cái kiếng trong toilet chưa bị đập, vẫn còn cái để soi, nhìn cái mặt thê thảm, hai con mắt sâu hoắm và thâm quầng, mặt thì trắng bệch ra nhìn như con ma…

Mới 6 giờ mà xuống nhà đã thấy ba má chồng ngồi uống trà, chẳng biết phải đối mặt với ông bà sao nữa.

- Dung, con ngồi đi. Lát ăn sáng với ba má luôn, còn sớm mà.

- Dạ.

Ba chồng lên tiếng. Mới 6 giờ sáng, cũng chưa có chỗ nào để đi, tôi ngồi xuống, lòng nặng trĩu không dám nhìn thẳng vào ba hay má.

- Tối qua, má nói lỡ lời, con đừng suy nghĩ nhiều. Má không có ý như vậy đâu. Chuyện hai đứa từ từ giải quyết, chứ thân con gái mà để nó động tay động chân vậy thiệt thòi lắm.

Chắc là bị ba thủ thỉ cả đêm rồi nên má mới nói những lời đàng hoàng như vậy. Như Vinh có nhậu nhẹt và bị bạn bè khích tướng rồi nổi điên lên tôi không nói, còn má, má chưa hiểu chuyện gì đã bay ra quát nạt với con dâu như vậy. Tôi nhớ hết những gì má nói hôm qua, giờ cũng không biết những gì má vừa nói là thật lòng hay chỉ nói cho êm chuyện đây. Nhưng dù sao má cũng đã nói ra, tôi thấy được an ủi phần nào.

- Dạ , con biết rồi má. Con cảm ơn má.

Ba tôi thở dài:

- Đồ đạc hư cái gì thì để bữa nay ba má kêu người ta vô sửa cho, con khỏi lo. Chuyện làm ăn ở Cần Thơ đang gặp chút trục trặc, Vinh nó về giải quyết, sớm thì mai, còn không thì mốt nó mới về. Có gì hai đứa không gần nhau cũng tranh thủ suy nghĩ đi.

- Dạ, con cảm ơn và xin lỗi ba má. Chuyện vợ chồng con mà làm cả nhà phải bận tâm.

Vậy là hai ngày khỏi gặp, khỏi phải lo đối phó, giờ tôi ám ảnh và sợ Vinh lắm, không dám nghĩ tới chuyện nằm ngủ chung nữa rồi. Thôi vậy cũng được, mà không biết có phải việc làm ăn bị trục trặc nên Vinh mới dễ nóng hay không nữa? Mà thôi tỉnh lại đi Dung, mày lúc nào cũng nghĩ cho chồng, mày bệnh gần chết ra đó anh ta có thương xót gì mày không? Nghĩ tới đó, tôi lại rùng mình thêm cái nữa.

Hôm nay, cô Muỗi nấu phở và sữa đậu nành cho cả nhà ăn sáng. Tôi cũng cố ăn một miếng chứ không thì bao tử lại hành thì mệt lắm. Hai ngày này chắc cũng nên suy nghĩ về chuyện của mình, mệt mỏi thiệt rồi.

Tôi định đi xe ôm đi làm mà trời lại mưa lắc rắc nên tôi đi taxi. Định bụng lát khoảng 8 – 9 giờ mới đi lấy xe, chứ sớm quá sợ người ta chưa sửa xong.

Lên tới cơ quan, người như bay trên mây, bên trong thì nóng mà bên ngoài thì lạnh. Tôi định nhắn tin xin lỗi Vinh, nhiều lần lấy điện thoại ra rồi lại thôi. Tôi muốn xuống nước cho êm chuyện như má chồng dạy, nhưng tôi lại nghĩ tới hành động của anh đêm qua. Rồi nghĩ rộng ra, có khi nào Vinh có ai ở ngoài, người ta xui anh về dằn vặt tôi hay không? Có thể vẫn thương vợ nhưng lại ngầm thể hiện địa vị của mình trong gia đình, hay là bà Diễm kia, hay là bà Chi kia? Càng nghĩ càng thấy nhức đầu không tả. Tự dưng tôi thấy buồn nôn. Chạy vô toilet, tôi ói ra hết những thứ vừa mới ăn… Ói tới đắng miệng, người đã mệt lại còn thêm vụ này, cảm giác như chỉ có mỗi khối óc đang sống, còn lại đang chết từ từ .

Tôi đứ đừ gục đầu trên bàn làm việc, sáng đi làm sớm nhất cơ quan mà.

- Em có sao không Dung? – Một chị đồng nghiệp thấy tôi như vậy thì quan tâm hỏi han.

- Em mệt quá chị ạ.

- Trời ơi, sao em nóng quá, chắc sốt rồi hay đi bệnh viện đi?

- Chị chở em đi dùm đi chị, xe em chưa lấy.

- Ừ, thôi để chị gọi nói sếp rồi chở đi.

Sếp ở đây chính là chồng của chị Vân, cho nên khi tôi vừa vào viện được một lát thì chị Vân cũng tới. Sáng chị cho đứa lớn đi học, đứa nhỏ gửi cho bà nội rồi đi vô bệnh viện thăm tôi.

Tôi nhập viện , chờ thử máu vì nghi ngờ sốt xuất huyết .

- Chị nghe má nói chuyện tối qua rồi. Qua lời má thì hình như má bênh thằng Vinh, chị không có ở đó cũng không biết sao nữa.

- Là tại em ngu quá, em cãi anh ấy nên ảnh mới điên lên.

- Giờ chị gọi cho má nha?

- Thôi để lát em gọi cho mẹ em, chứ cả đêm qua ba má không ngủ được rồi chị, mắc công má.

- Con Vy thì đi tour, thằng Vinh thì về quê, nhà chồng không có ai lo cho em được hết. Lát 10 giờ là chị phải đi rồi.

- Dạ, chị có công chuyện thì cứ đi đi chị, em gọi cho mẹ em. Chị cũng đừng gọi cho anh Vinh nha.

- Ừ, nhưng Dung à, em có thể đừng nói những chuyện kia cho mẹ em biết được không? Đừng làm phiền lòng mẹ. Như chị, chị cũng không nói gì hết kể cả khi chị buồn nhất, khi đó mình sẽ từ từ mạnh mẽ.

- Em biết rồi, em không nói đâu chị.

- Cảm ơn em, chị sẽ giúp em nói để má hết giận. Má gọi cho chị coi bộ giận lắm.

Tôi rã rời nằm trên giường trong phòng cấp cứu, lúc sốt lúc không. Khoảng 10 giờ 30, mẹ tôi chạy qua, đem theo bánh trái và sữa cho tôi uống... Cũng phải hơn tuần rồi tôi chưa về nhà chơi với mẹ.

- Trời, xanh lè vậy con? Sốt mấy ngày rồi?

- Con sốt từ hôm qua tới nay.

- Chồng con đâu?

- Dạ, ảnh đi về Cần Thơ có công chuyện rồi mẹ.

- Chừng nào nó về?

- Dạ, hình như ngày mốt.

- Rồi con bị sốt sao?

- Chờ đầu giờ chiều có kết quả ạ.

- Sao nhìn con thấy ghê quá vậy?

- Thì bệnh mà, sao mà đẹp nổi. Chiều mẹ bận thì cứ đi đi, con nằm đây được, lớn rồi không phải con nít đâu.

- Để mẹ gọi kêu chị Hà vô với con, sẵn đem theo chăn chiếu với gối mền cho mày.

- Có ở lại không cũng chưa biết mà mẹ?

- Thì đem vô cho có xài, không ở lại thì đem về.

- Dạ.

- Mệt ko?

- Mệt lắm mẹ, nhớ mẹ nữa.

- Xạo quá đi. Thôi mẹ ở đây tới chiều có kết quả rồi mẹ đi, tối mẹ lại vô.

- Dạ.

Rồi hai mẹ con tôi nói chuyện với nhau. Được một chút, tôi lại sốt, bác sĩ cho uống thuốc và truyền nước, tôi mê man.

Tôi uể oải mở mắt ra, đã hơn hai giờ chiều, miệng khô như tỷ năm chưa được uống nước. Căng mắt lớn ra mới thấy má chồng ngồi trên ghế kế bên giường, không biết bà tới từ lúc nào.

- Ủa má, má tới hồi nào?

- Ừ, mới tới thôi. Con ăn gì không má gọi kêu Muỗi nấu chiều đem qua?

- Họng con như có gai vậy, con không muốn ăn gì hết.

- Má đi chùa, sáng nghe chị hai mày nói nên má ghé qua chút. Vừa có cô giúp việc nhà con mà cổ đi mua đồ gì rồi.

- Dạ.

- Mệt ko?

- Dạ, cũng mệt má.

- Ba con mấy hôm nay phải ra cửa hàng, một đại diện chi nhánh dưới Cần Thơ bị công an bắt, rồi cửa hàng tạm thời bị niêm phong.

- Ủa, sao vậy má?

- Ừ, ông đó nợ nần sao đó rồi lừa đảo nghe đâu 3, 4 tỷ bạc. Nhà mình không có liên quan gì nhưng mà hàng của mình hiện trong cửa hàng đó nhiều lắm, giấy tờ pháp lý lại dính tới thằng Vinh, nên nó về kỳ này tới hai, ba ngày, chứ bình thường nó đi lấy tiền, kiểm hàng là về trong ngày không à.

- Dạ, tức là nhà mình không sao hả má?

- Ừ, không sao nhưng hơi rắc rối với công an chút. Mà tối nay ai ngủ với con?

- Bạn con má ạ.

- Ừ, ba kêu má đưa tiền cho con nằm viện, nghe nói con bị sốt xuất huyết siêu vi gì đó. Nằm đi, khoẻ rồi về, không lại về lây tùm lum trong nhà. Mà má không có gọi cho thằng Vinh, để nó giải quyết cho xong rồi về. Mắc công nó lo nó chạy về lại hư công chuyện.

- Dạ thôi má, con nằm viện không có bao nhiêu đâu. Con có tiền mà má.

- Không, ba kêu má đưa. Ổng mà biết má không đưa là ổng la. Có gì mai má với ba vô thăm con.

- Dạ.

Má chồng đưa tôi năm triệu, rồi bà cũng đi về. Bà bịt khẩu trang, không dám động tới cái giường tôi nằm kiểu như tôi bị bệnh truyền nhiễm vậy. Nghe má nói nhà có chuyện tôi cũng thấy lo, hai vợ chồng tôi đang hục hặc, thôi thì tạm thời như má nói đi, để ảnh yên mà lo công việc. Nhớ lại thấy cũng buồn, bình thường, ngày nhắn tin gọi điện bao nhiêu lần, giờ bị bệnh nhập viện không thấy một cuộc gọi hay một tin nhắn nào. Má chồng còn dặn không được nói cho chồng hay nữa... Có phải là hơi vô tâm không? Nhưng mà thôi, giờ lo dưỡng bệnh, lo cho cái thân mình mau hết bệnh, chán không thèm nghĩ.

Tôi ráng chồm lên đầu giường rót nước uống, nhìn hai bàn chân tôi sưng phù , chắc do truyền nước nên bị. Tôi mở điện thoại thì hết pin rồi, hôm qua đến giờ quên sạc, không biết chừng nào cô Hà mới vô nữa. Toàn thân ê ẩm quá.

Cô Hà vô. Cô vừa đi lấy thuốc và đóng tiền viện phí, tôi phải nằm đây ít nhất ba ngày. Mẹ có nhờ bác sĩ chọn phòng dịch vụ tốt, phòng hai người. Cô nằm giường bên cạnh cũng chuyển lên cùng phòng. Trước mắt, cô Hà lấy cháo cho tôi ăn, may mà mẹ lo xa kêu cô Hà đem theo sạc điện thoại cho tôi và cả băng vệ sinh nữa. Tôi bắt đầu thay bộ đồ của bệnh viện. Mở điện thoại thấy bé Vy gọi nhỡ mấy cuộc, tôi gọi lại để cho em hay tình hình. Còn Vinh thì tuyệt nhiên không thấy gọi hay nhắn tin gì cả, chắc là tối qua anh xỉn quá nên không thấy tôi sắp bệnh.

Chiều gần 6 giờ thì đồng nghiệp ở cơ quan và anh hai ghé thăm, hoa quả bánh trái um sùm. Ai cũng nói yên tâm dưỡng bệnh, công việc của tôi có em Khoa lo dùm. Nếu xuất viện về mà còn mệt thì cứ nghỉ thêm.

- Cũng mới giữa tháng, chắc chứng từ không nhiều, Khoa không rành chỗ nào gọi chị nha.

- Dạ.

- Cảm ơn em.

Trước khi về mọi người cũng không quên hỏi chồng tôi đâu, chồng tôi đâu, trả lời mà mắc mệt. Nhưng cũng nhờ có đồng nghiệp nên tôi mới thấy có không khí một chút.

Tới 7 giờ thì mẹ cùng với mấy cậu dì và Tiên tới thăm, còn cô Hà đi về. Dạo này Tiên đang chuẩn bị mở tiệm thuốc tây và phòng khám nên nó cũng bận, vậy mà tối còn vô ngủ với tôi. Bác sĩ dặn không cần kiêng ăn, thèm thì cứ ăn nên mẹ và mấy dì mua mấy món tôi thích ăn đến. Món nào tôi cũng thèm, vậy mà đưa vô miệng là rát, là sót không nuốt được, cuối cùng cũng chỉ ăn cháo. Con Tiên chạy đi mua cháo trắng hột vịt muối cho tôi, vừa đổ ra tô tôi rớt nước mắt. Tôi nghĩ tới. Tôi nhớ lúc Thái và tôi còn là hai kẻ xa lạ, anh tử tế và tốt bụng dường nào. Tôi muốn chặt cái đầu này đi ghê vì cứ hở ra là nghĩ tới Thái. Lúc này, tôi lại bắt đầu sốt nữa, cơ thể bắt đầu thấy lạnh.

- Sao vậy? Sao khóc?

- Tao đau bụng...

- Cái con này, làm hết hồn, tự nhiên lấy đồ ăn cho mà khóc!

- Mẹ, chiều má chồng con có thăm con, má có đưa tiền cho con. Con không lấy mà má nói ba kêu, không lấy ba la. Nên con có cầm đây nè, mẹ khỏi phải lo tiền cho con.

- Cái đó tính sau đi, con nhập viện mà thằng Vinh không về được à?

- Công chuyện gấp mà mẹ.

Ngồi hỏi thăm một lát thì mấy cậu dì về trước, mẹ ở lại thêm rồi về sau. Ai cũng cho tiền mà mẹ không lấy.

Tiên cột tóc cho tôi, tôi vén tóc lên cho nó cột. Mẹ thì ngồi đầu giường xếp đồ để bỏ vô tủ. Mẹ đem nào là khăn, mền, rồi cả dầu thơm nữa, mẹ còn đem cả giường gấp cho Tiên nằm, mẹ sợ tôi mệt, hai đứa nằm chung sẽ không thoải mái... Rồi mẹ mua cả bánh ngọt cho cô nằm chung phòng, mẹ gọt trái cây cho cô ấy ăn.

- Đưa tay mẹ coi?

- Dạ?

- Đưa cái tay mẹ coi?

Tôi giật thót mình, mới vừa vén tóc chắc là mẹ thấy, chết rồi! Phải nói làm sao đây, da tôi trắng và mỏng lắm, làm cái gì mạnh là vết hằn tới mấy ngày. Tôi rụt rè đưa tay cho mẹ.

- Tay bị sao đây?

- Anh Vinh giỡn, nắm hơi mạnh nên...

- Giỡn mà nắm kiểu này hả?

- Thiệt mà mẹ, ảnh xỉn nên giỡn hơi nhây.

- Thiệt không?

- Thiệt mà.

- Nhìn mẹ, thiệt không?

- Thiệt mà mẹ!

- Ừ, nói nó biết da con dễ bị vậy lắm. Nói nó mai mốt giỡn nhẹ tay thôi, mẹ tưởng nó đánh mày chứ!

- Hết chỗ đánh hay sao ai lại đánh ngay tay?

- Ừ, thì mẹ nghĩ vậy thôi.

Tôi nhẹ nhõm khi câu nói dối thành công, sợ phát chết. Mẹ tôi mà biết chuyện tối qua chắc bà dỡ luôn nhà chồng. Khổ thân tôi, mà tôi nói cho mẹ nghe lại khổ nhiều người, thôi thì ém luôn, mà làm sao cho bà không chú ý nữa, chứ mẹ tôi để ý lắm. Một mình tôi khổ được rồi.

Tôi lại lên cơn sốt cao và thấy mệt, mẹ đi kêu bác sĩ rồi người ta cho uống thuốc. Sốt thì cũng chỉ như vậy thôi. Tôi lại nằm ra, toàn thân nhức y như có kim chích vậy. Sáng nay vẫn mặc đồ đi làm, trưa nhập viện có mua đôi dép kẹp, vậy mà giờ cái chân sưng phù, mẹ phải đi mua cho đôi dép lông, mang cho thoải mái êm chân.

- Từ nhỏ tới giờ, bệnh hoài nuôi hoài không hết bệnh. Má chồng có phàn nàn gì không?

- Má chồng con thương con thấy mồ.

- Ừ, vậy thì tốt! 9 giờ rồi, chắc mẹ về. Bữa nay, Tiên ngủ với Dung, mai má ngủ cho.

- Dạ , má khỏi lo, má về nghỉ đi. Con thấy má cũng mệt rồi đó. – Tiên nói để mẹ yên lòng.

- Ừ, thôi mẹ về, hai đứa để ý tối ngủ khoá cửa phòng đàng hoàng nghe. Con Tiên coi nó có sao kêu bác sĩ liền nghe con.

- Dạ.

Rồi mẹ tôi chào cô cùng phòng và đi về. Tôi thương mẹ, nói xạo mẹ cũng là bất đắc dĩ thôi, trong bụng cũng cảm thấy hơi day dứt nhưng biết sao giờ.

Tôi nằm, Tiên lấy giường gấp ra nằm và bấm điện thoại. Cô giường bên cạnh cũng kéo màn ngủ rồi thì phải.

- Đang cãi lộn với ông Vinh hả? – Tiên bỗng nhiên quay sang hỏi tôi.

- Gì?

- Mày nằm bệnh viện mà cả buổi không thấy nhắn tin, không thấy gọi, thấy hơi kỳ.

- Mệt quá, bớt nhảm đi con.

- Có gì nói tao nghe.

Bị con bạn đoán trúng tim đen, tim tôi đau nhói. Mũi tôi bắt đầu nghẹt, mắt bắt đầu cay, nhưng nếu tôi nói ra, con Tiên sẽ ghét anh Vinh thì sao? Chưa kể chuyện đêm qua có bà Diễm, con Tiên mà nghe tới bà Diễm là nó chỉ muốn lột da bả.

- Có gì đâu, chuyện ông Vinh không tới là do đi công chuyện ở dưới quê.

- Công chuyện tới nỗi không nhắn hay gọi được hả? Mày làm gì mà ổng chán mày rồi hay sao mà không quan tâm vậy?

- Không có. Thôi tao nhức đầu lắm, ngủ đi!

- Đừng có giấu tao, có gì nặng nề nói tao nghe, cho đỡ. Nếu không nói thì bể bụng chết ráng chịu!

- Nhà thuốc tới đâu rồi?

- Đừng có giả điên. Mà thôi, không nói thì thôi, giữ khư khư đi, khóc một mình đi. Mày không coi tao là bạn để chia sẻ thì thôi.

Mặc cho con bạn tôi nó dụ tôi nói cho tới sắp giận, tôi vẫn nằm yên, nước mắt thì chảy, nóng quá mà. Tự nhiên tôi thấy khó thở. Tôi nghĩ chắc do nằm ngửa nên tôi lật đật cố gắng ngồi dậy, nhưng vẫn không đỡ. Tay chân bắt đầu thấy như bị ai bóp vậy, đau lắm... Tôi cảm thấy run và sợ quá, tự dưng lại như vậy. Tôi bắt đầu thấy miệng mình cũng tê cứng, ráng la lên:

- Tiên, Tiên!

- Gì ?

- Tiên kêu bác sĩ, tao khó thở, tao mệt quá.

Nghe vậy, Tiên hoảng hốt ngồi dậy. Thấy tôi thở dốc, tay bắt đầu quíu lại, nước mắt chảy không ngừng, có cảm giác như sắp chết tới nơi, nó hoảng hồn chạy ra kêu bác sĩ. Một lát sau, hai, ba người, không rõ bác sĩ hay y tá nữa vì mắt tôi nhoè đi rồi, chạy đến. Toàn thân tôi tê cứng, đau nhức. Tôi thấy họ soi đèn vô mắt, thấy họ đo huyết áp, rồi cảm thấy bị chích cho một mũi, và rồi tôi lại ngủ đi, ngủ sâu lắm thì phải. Không rõ trong cơn mơ hay cơn mê, tôi thấy ngoại. Tôi nằm trên đùi ngoại, ngoại quạt quạt cho tôi và vuốt tóc tôi.

- Nếu mệt mỏi, đau đớn thì cứ về với ngoại, ngoại thương.

- Giờ con sẽ về với ngoại, giờ con đang mệt mỏi, đau đớn lắm.

- Con thương mẹ con, chồng con hay thương ngoại nhất?

- Con thương hết!

- Vậy con thích ở với ai nhất?

- Ở với ba người luôn, nhưng ngoại chết rồi mà?

Tự dưng ngoại biến mất tiêu, tôi bắt đầu cảm thấy các cơn co giật mạnh, mạnh đến mức không thể nhìn thấy gì, không thấy ngoại đâu nữa. Rồi tôi lấy chút sức lực cuối cùng, trút một hơi mạnh. Tôi nôn hết ra ngoài, tay chân tôi hết sức lực, tôi thấy đèn soi vô mắt mình, chói hết mắt.

- Không sao rồi, không sao rồi.

- Bây giờ kêu nó dậy được chưa bác sĩ?

- Để một lát sẽ thức thôi, chị lấy khăn lau nước nôn ra đi chị!

- Cảm ơn bác sĩ nhiều.

Tôi nghe loáng thoáng vài câu nói, đầu nặng quá, mắt cũng nặng. Tôi muốn mở mắt ra nhìn coi cái gì mà không mở nổi... Cố gắng hết sức, tôi hé mở mắt ra.

Tự nhiên thấy mẹ với Tiên ôm tôi khư khư.

- Mẹ buông ra, con mệt!

Mẹ buông tôi ra, ngồi khóc tu tu.

- Thôi không sao rồi, người nhà làm vệ sinh cho bệnh nhân đi.

Ông bác sĩ già nhìn tôi rồi cười.

- Sao nửa đêm còn làm cả nhà giật mình vậy con, lớn rồi mà hư quá?

Tôi chưa biết chuyện gì. Ông bác sĩ và hai y tá đi ra, mẹ thì ngồi khóc, Tiên đi nhúng khăn ấm chuẩn bị thay áo cho tôi. Nhìn qua giường bên cạnh, tôi thấy cô bệnh nhân nửa nằm nửa ngồi, mặt có vẻ hoảng.

- Tiên, mày dắt tao vô đi toilet cái! Mắc tè quá! Sẵn thay đồ luôn, áo hôi quá, súc miệng nữa. Trời ơi, sao mà mệt dữ vậy không biết nữa?

Con Tiên bước ra dẫn tôi vô toilet.

- Sao vậy, sao mẹ tao khóc?

- Trời ơi, mày bị sốc phản vệ, rồi bị sốt nóng quá, co giật, xíu nữa bị nhũn não rồi con! Má, làm tao sợ quá.

- Ủa, bộ lâu rồi hả?

- Nãy giờ cả tiếng rồi đó, bớt mệt chưa?

- Chưa, nhưng bớt hơn hồi nãy.

- Đói không? Tao đi mua cháo cho ăn.

- Mấy giờ rồi?

- Chắc hơn 11 giờ.

- Giờ này trễ rồi.

- Mày nhắm mày có ăn được không?

- Ở đâu bán?

- Thì tao chạy đi kiếm cho.

- Mày đi một mình à?

- Không, đi xe ôm.

- Ừ, mua miếng cháo hay gì nước nước cũng được, tao đói quá.

Tôi với con bạn cứ xù xì trong toilet, tôi thì nói chuyện không nổi rồi, chỉ thì thào thôi. Tiên thay đồ cho tôi, lau mình bằng nước ấm, rồi dẫn tôi ra ngoài. Nó đi mua cháo, còn lại tôi với mẹ. Nhìn mẹ mà đau lòng không chịu nổi, vui vẻ thì đâu đâu mà bệnh hoạn thì lại chỉ có mẹ, không biết chừng nào mới hết làm khổ mẹ. Tôi giả bộ khoẻ mạnh.

- Mẹ! Mẹ!

- Chồng con đâu? Sao nó không gọi cho con hỏi thăm? Nó chờ con chết rồi về chôn luôn phải không?

- Mẹ nói gì thế?

- Cái thứ chồng gì mà vợ bệnh sống dở chết dở mà không một tiếng hỏi thăm?

- Sao mẹ biết anh ấy không hỏi thăm con?

- Con Tiên nói hết rồi? Nhà chồng mày đang có chuyện gì?

Tôi thấy mẹ tức run lên, tôi sợ quá...

- Con mệt lắm, mẹ đừng la nữa, mẹ không thương con sao?

- Ừ, mẹ không thương mày. Đáng lẽ nếu thương mày, mẹ phải giữ mày lại, mẹ gả mày đi làm gì, hả con?

- Mẹ!

- Con nằm xuống nghỉ đi, để mẹ ra ngoài gọi cho chồng con.

Mẹ vừa nói hết câu bỏ đi ra ngoài, tôi nhanh tay bấm số gọi cho Vinh thì “ò í e, thuê bao quý khách...” . Lần này chắc Vinh chết với mẹ tôi rồi, trời cũng không cứu được.

Mẹ bước vô, mặt hầm hầm. Tôi mệt lắm, nhưng phải tìm cách làm mẹ bớt giận. Cái con Tiên này, tự nhiên nói cho mẹ nghe làm gì ko biết.

- Mẹ!

- Nếu con chết, nhà chồng không ai hay, mang tiếng ở nhà chồng.

- Con có chết đâu?

- Ừ, mạng mày lớn!

- Nãy con mơ thấy ngoại.

Tôi nói mà sởn hết gai ốc. Thấy sắc mặt mẹ có vẻ khác, tôi nói tiếp.

- Ngoại vuốt tóc con, ngoại nói nếu khi nào đau đớn mệt mỏi thì về với ngoại.

Mẹ khóc nức nở, lại ôm tôi như kiểu tôi vừa chết đi sống lại, mà sau này tôi mới biết mình đúng là chết đi sống lại thật.

Đêm đó mẹ ngủ lại luôn. Hễ tôi mớ ú ớ là mẹ với Tiên lại bật đèn lau mồ hôi. Tôi sốt thêm một, hai cơn nữa, tới gần 4 giờ sáng mới êm.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 40

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Em Chính Là Người Tôi Yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 31


Số Phận Của Nhóc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 47


Toái Phong Thiên

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 50


Láng Giềng Hắc Ám

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 28


Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50