21 M. . . ma. . . ?
Không. . . Không thể nào. . . không thể nào.
Tôi không ngừng phủ nhận, bác bỏ, nhưng tôi hiểu rõ bản thân đã lung lay, không thể khẳng định trên đời này không có ma được.
22 Trên đường về tôi ngừng suy nghĩ đến lời anh Cò nói. Giống như bị thôi miên. Thật ư? Trên đời này thật sự tồn tại người khác với chúng tôi? Có một thế giới cõi âm? Có ma?
Nếu không? Vậy tối hôm qua, thứ tôi nhìn thấy là gì?
" Chuyện là vầy, theo lời bà ngoại anh kể thời của bà cố anh có một gia đình khá giả họ Lý sống ở làng này, ngôi nhà hoang hiện tại mọi người thấy trước đây là nơi họ sống.
23 Năm giờ chiều, ánh nắng dần dần tắt. Sau khi mọi người đã có mặt đông đủ, anh Cò gương mặt căng thẳng nhìn từng gương mặt một lượt:
" Hay đừng đi nữa.
24 Tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?
Trời tối đen như mực. Không phân biệt được đâu là trời, đâu là đất.
Lập Thành, Bình, Hà, An, Linh đâu?
Tôi định gọi tụi nó nhưng cổ họng như bị ai giữ chặc, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
25 Lập Thành cười, âm thanh trong trẻo. Nó xoa xoa đầu tôi.
" Đi thôi. "
Tôi bĩu môi nhưng vẫn đứng dậy đi theo nó.
Lập Thành đẩy cửa căn nhà hoang, bên trong không khóa, cửa theo động tác của nó mà mở ra, không gian vang lên tiếng kẽo kẹt.
26 Dạo này trông Linh có vẻ lạ lắm, những cuộc tụ tập cùng chúng tôi, nó tham gia với tuần suất ngày càng ít hẳn. Lên trường thường xuyên ngủ gật trong tiết học, bắt đầu trang điểm, chăm chuốt bản thân hơn trước kia.
27 Trời dần chuyển sang đông. Những cơn mưa bất chợt, đến vội đi cũng vội. Không gian ẩm ướt, se se lạnh.
Sáng nay bầu trời trong xanh đến lạ. Có lẽ cơn mưa tối qua đã gội rửa.
28 Môn thi cuối cùng kết thúc. Bước ra ngoài phòng thi. Không vội vàng giống nhiều lần trước, tôi đứng im giữa sân trường, quét ánh mắt nhìn dòng người hối hả lướt đi, dãy lớp học, hàng cây, ghế đá, sân trường,.
29 Tiếng trở mình của chị Hạnh trong đêm, khiến tôi choàng tỉnh, mở mắt vẫn là trần giường, vẫn là ánh sáng vàng nhạt của đèn dưới sân len lỏi vào phòng kí túc xá.
30 "Chúng ta gặp nhau đi. "
Chỉ năm chữ ngắn gọn trong khoảng thời gian nửa năm trời dài dăng dẳng, lại khiến bao nổi buồn, oán trách tiêu tan trong phút chốc.
31 Tôi chạy hụt cả hơi đến khi xác nhận không còn trông thấy bóng dáng Lập Thành mới dừng lại thở hổn hển. Tôi ngồi sụp xuống đất. vò đầu, bứt tai. Tôi đang làm gì thế này?Xấu hổ quá đi mất! Thật muốn độn thổ.
32 “Thành biết không Tuyết rất vui. ” Tôi nghẹn ngào, vòng tay ôm Lập Thành càng thêm chặt.
“Thành không vui. ” Lập Thành thì thầm bên tai tôi.
Trái tim tôi bỗng trùng xuống, tôi rời khỏi lòng ngực Lập Thành, ngẩng đầu nhìn nó, chưa kịp nói nó đã cất giọng từng câu từng chữ khiến tôi cảm đồng đến không nói thành lời.