21 Càng gần đến Tết Dương lịch, mọi thứ lại càng ồn ào náo nhiệt dị thường. Lí Cẩm Khang một bên chọn đồ vật này nọ, một bên muốn tránh để lạc mất người kia.
22 Khi Thư Thích đi thăm mộ, Lí Cẩm Khang đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn đằng sau. Hai mắt Thư Thích đều phiếm hồng nhưng rốt cuộc cũng không có giọt lệ nào rớt xuống.
23 Trở lại Bắc Kinh đúng vào một ngày nắng ráo, Thư Thích gần như vừa mới xuống may bay đã nhận được điện thoại của Nhị Nữu. Tiếng cười khoái trá vui sướng của cô nàng sau lời chúc tết quen thuộc vang lên trong điện thoại, chờ đến lúc Thư Thích cúp được điện thoại, Lí Cẩm Khang đã lấy xong hành lí của hai người, đứng chờ từ rất lâu rồi.
24 Cảnh Viễn Phàm hùng hùng hổ hổ đến rồi lại như gió cuốn vút đi, cuốn theo làm xáo trộn cả bữa ăn của bốn người. Thư Thích cầm lại đũa chọt chọt đầu cá : “May mà là lẩu, không có bị nguội.
25 Đến khi bát mì bị lãng quên đã nguội ngắt thì điện thoại trong tay Lí Cẩm Khang cũng vang lên. Lí Cẩm Khang vội vàng nhìn thoáng qua màn hình đang nháy sáng rồi lại thất vọng khi phát hiện ra không phải người kia.
26 Tiếng chuông điện thoại ngoài phòng khách vang lên, Lí Cẩm Khang từ phòng bếp chạy ra tiếp, là Đường Nghiêu ở đầu bên kia hô to gọi nhỏ : “Cẩm Khang, ông giỏi thật a, khiến học trưởng nhà tôi cư nhiên lại công khai bày tỏ a!”
“Cái gì?” Lí Cẩm Khang không hiểu ra làm sao.
27 Thư Thích đem cà vạt trên cổ Lí Cẩm Khang kéo xuống : “Cũng không phải là đi làm, đeo cà vạt làm gì a. ”
Lí Cẩm Khang ngẫm lại cũng thấy đúng, tháo chiếc cà vạt màu đỏ hòng xuống cười khổ : “Em sao lại không học tháo cà vạt, mà lại chỉ biết xé là chuẩn.
28 Thời tiết mùa xuân vô cùng mệt mỏi, mà nhất là khi bị vây trong lớp học. Cho nên mới nói cho dù là khoảng thời gian quý báu trước khi thi đại học cũng đừng trách người ta nằm gục trên bàn ngủ say như chết.
29 Chạng vạng. Khi mà nơi chân trời xa xôi ánh lên một mảng ráng đỏ của trời chiều, từ cánh của sổ của công ty chiêu vào một tầng quang huy vàng kim rực rỡ, mọi người trong văn phòng đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở.
30 Náo loạn đến mức này, Tiếu Tần còn nghĩ muốn giấu tính hướng của mình nữa là không có khả năng, Cảnh Viễn Phàm thật không có vì vậy mà xa lánh cậu, hơn nữa còn bắt đầu chiếu cố cậu, thương hại cùng lo sợ mà cẩn thận an ủi cậu.