61 Thiệu Phi Phàm bộ dáng đắm đuối, bổ nhào về phía Thượng Tâm. Có điều cô gái nhỏ cũng rất tinh ranh, nghiêng người một cái, làm cho Thiệu Phi Phàm trực tiếp nhào vào giữa giường lớn, còn mình thì nhảy xuống, đứng ở mép giường.
62 Sau khi đưa Thượng Tâm đến trường, Thiệu Phi Phàm liền đi cục cảnh sát, án kiện vẫn còn rất nhiều, ra ngoài săn lùng một chuyến liền áp giải về hơn hai mươi tên nghiện, mọi người trong đội đều mệt mỏi nằm úp sấp cả đám.
63 Lâu rồi không gặp cháu gái, cho dù có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì cũng đã sớm tiêu tan rồi, chỉ hận không được ôm cháu gái vào trong ngực, cưng chiều cô giống như khi còn bé vậy.
64 Làm sao có thể không sợ được cơ chứ?! Thượng Tâm cảm thấy đúng là anh đứng nói chuyện nên không thấy mỏi lưng, mặc dù thực tế là bây giờ anh đang ở trên người cô, “Không được, không được, Thiệu Phi Phàm, anh chậm lại đã, để cho em chuẩn bị một chút.
65 Thiệu Phi Phàm suy nghĩ một chút, vẫn nên gọi điện thoại lại cho cô ta thì hơn, nhưng đáng tiếc là điện thoại bên kia đã tắt máy rồi. “Tự Nãi Tiêm, tốt nhất là lần này cô đừng có đùa giỡn cái gì.
66 Thiệu Phi Phàm cười khẽ, vừa phối hợp hôn cô, đồng thời ngón tay cũng tiến vào thân thể cô trong nháy mắt. Vách thịt mềm mại bao quanh ngón tay của anh.
67 Thần Tri Thư chậm rãi nghiêng đầu, cau mày nhìn xuống cánh tay bị giữ lại của mình, rồi nhìn thẳng lên Thiệu Phi Phàm, “Cảnh sát Thiệu, tôi là công dân lương thiện đó, chẳng lẽ đi ăn tiệc đứng cũng bị các người bắt đến đồn cảnh sát sao?”Đám người đi cùng với Thần Tri Thư đều mặc đồng phục đội bóng, thấy hắn ta bị ngăn lại, hơn nữa lại nghe thấy giọng điệu đùa cợt của hắn, liền tiến đến hỏi, “Thần, xảy ra chuyện gì vậy?”Thần Tri Thư không đáp lại, Thiệu Phi Phàm buông lỏng tay, lẳng lặng nhìn hắn, “Nếu như có thể, tôi cũng không muốn ngăn cậu lại, có điều Thượng Tâm nhà tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, nếu như cậu đồng ý, chúng ta liền tìm một nơi để nói chuyện hoặc khi nào có thời gian thì hẹn gặp cũng được.
68 Thượng Phẩm nhìn hai tờ giấy kia, hết sức kinh hãi. Anh nhìn Thượng Tâm muốn cô xác nhận lại, thấy Thượng Tâm gật đầu, lại chuyển sang nhìn Thiệu Phi Phàm, “Chuyện này xảy ra khi nào?”Thượng Tâm nhếch miệng, “Sau khi anh ra nước ngoài.
69 Bởi vì trong lòng có chuyện, nên khi làm bài thi Thượng Tâm không thể tập trung được, nửa tiếng sau khi bắt đầu thi, Thượng Tâm ngồi ngẩn ngơ không viết được một chữ nào.
70 Nếu như vừa rồi, Thượng Tâm chỉ đơn thuần là tin tưởng Thiệu Phi Phàm, thì giờ phút này cô đã có thể khẳng định 100% rằng, những tấm hình kia tuyệt đối là có vấn đề.
71 Khi Thần Tri Thư nhận được điện thoại của Thượng Tâm thì có cảm giác kinh hồn táng đảm. Sao lại bị nhốt ở trong nhà? Bạo hành gia đình? Gây gổ? Hàng loạt ý tưởng xấu không ngừng hiện lên trong đầu hắn, làm cho hắn gấp gáp lái xe từ trường học đến nhà của Thượng Tâm.
72 Thần Tri Mặc rời khỏi cục cảnh sát trở về phòng trọ, nhìn thấy Thượng Tâm sống dở chết dở nằm lì ở trên giường thì thở dài nặng nề. “Chị, thế nào rồi?”Thần Tri Mặc hừ một tiếng, “Gậy ông đập lưng ông.
73 Thực tập cho tới trưa, Thượng Tâm luôn ở trong trạng thái thấp thỏm bất an, nhưng may là cô chỉ gặp mặt Thiệu Phi Phàm một lần vào lúc sáng, sau đó Thiệu Phi Phàm bị gọi lên tầng để họp, không xuất hiện trước mặt cô nữa.
74 Từ xưa đều nói, “Chuyện tốt biến đổi bất ngờ”, con đường tình của Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm cũng được coi là một sự “bất ngờ”, trưởng bối hai nhà nhìn thấy hai đứa trẻ cùng nhau trải qua nhiều sóng gió như vậy càng trở nên yêu thương nhau, họ cũng thấy yên lòng.
75 Năm Thượng Tâm tốt nghiệp đã được định sẵn là sẽ làm văn thư trong cục cảnh sát thành phố. Đây là lần đầu tiên nha đầu này lên tiếng phản đối, cô muốn cùng làm ở một chỗ với Thiệu Phi Phàm, nhưng cô vừa mới mở miệng nói ra thì cả nhà, bao gồm cả Thiệu Phi Phàm đều phản đối.
76 Sau khi kết hôn rồi hai người vẫn giống như trước đây, cứ đến cuối tuần là đôi vợ chồng son sẽ chạy về nhà ba mẹ ăn cơm, thật là xứng với câu nói “Ăn nhờ uống nhờ ngủ nhờ”.
77 Thiệu Phi Phàm cả người ngây ngốc, Thượng Phẩm đẩy đẩy anh một cái, “Cậu vào xem Thượng Tâm thế nào, tôi đi làm thủ tục đã. ”“A! Được!” Thiệu Phi Phàm giật mình một cái mới cấp tốc chạy vào phòng cấp cứu, Thượng Tâm đã ngủ, hai bên má vẫn còn vương đầy nước mắt, chân mày nhíu lại thật chặt.
78 “Nghĩ xong chưa?” Thượng Phẩm ôm Tiểu Hồ Đồ, dán vào bên tai cô mà hỏi. Con mắt của Tiểu Hồ Đồ sáng lấp lánh, cô nháy nháy mắt mấy cái, cánh tay trực tiếp vòng lên cổ anh, “Anh, em là người của anh, từ trước đến giờ đều là của anh.
79 Chớp mắt một cái, Kình Cẩm và Kình Trình đã ba tuổi rồi, bộ dáng của hai đứa bé giống nhau như đúc, nếu không phải là đứa lớn cao hơn đứa nhỏ một chút, thì người trong nhà cũng không phân biệt được ai là Thiệu Kình Cẩm, ai là Thiệu Kình Trình.
80 Thiệu Phi Phàm chạy tới bệnh viện, vừa mới vào phòng liền bị đập trúng một cái gối đầu, còn chưa kịp phản ứng lại thì cô vợ nhỏ của anh đã nhào tới, quyền đấm cước đá, “Thiệu Phi Phàm, anh là tên lừa đảo, đồ vô lại, không biết xấu hổ…” Thượng Tâm quang quác quang quác mắng anh, đem tất cả những từ ngữ chửi người mà mình biết nói ra hết.