301
63301. “Tống Tây Hoa, anh buông tay!”
Tống Nhan quay đầu lại, trừng mắt hung dữ nhìn Tống Tây Hoa, dùng hết sức muốn rút tay lại, nhưng Tống Tay Hoa nắm quá chặt, cô không thể làm gì được.
302
Tống Nhan cười đầy lạnh lẽo, sự sống chết của cô và đứa con, đối với anh chỉ là chút chuyện nhỏ.
Cô định đẩy anh ra, thì phát hiện anh càng ôm cô chặt hơn.
303
63303.
Nói xong, Tống Nhan lườm Tống Tây Hoa, rồi đi trên đôi giày cao gót sớm đã trở thành thói quen của mình, “bạch bạch” rời đi.
Chỉ còn lại một mình Tống Tây Hoa ngồi đó, ngẩn ngơ, lòng đau như cắt.
304
Một lát sau lại dùng giọng điệu như ông cụ non chỉ giáo cho Tống Nhan: “Mẹ cố lên a, hãy luôn tin rằng bản thân mình có thể làm được!”
Tống Nhan nhìn con của mình, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, mọi ủy khuất đều được xóa sạch.
305
Tống Nhan trợn tròn mắt.
Người đàn ông này dám hôn cô ở ngoài đường? Anh ta điên rồi sao?
Cô hoảng loạn, dùng sức đạp đôi giày cao gót lên trên đôi giày da của anh!
Người phụ nữ này lăn lộn trên thương trường, gặp những tình huống như vậy không ít, Tống Nhan sớm đã học được chiêu này.
306
63306. Sáng sớm, không khí vẫn còn hơi lạnh, Tống Nhan theo ý thức rụt người lại, cảm giác có một vòng tay của nam nhân ôm lấy mình, rất ấm áp.
Mở mắt ra, trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú mỹ lệ của Tống Tây Hoa đang sát bên, hai tay anh ôm lấy cô, không một khe hở.
307
63307.
Tống Tây Hoa xuống giường, thì cửa bị “Bùng” cái rớt ra, đi vào trong.
Ánh mắt Tống Nhan nhìn vào khoảng trống trên la phông, nước mắt từ khóe mắt tuôn ta, những cảm xúc trong lòng cứ đan xen vào nhau, vô cùng phức tạp.
308
63308.
Tống Tây Hoa không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của Tống Nhan anh biết vô cùng nghiêm trọng, anh không dám bỏ lỡ thời gian, nhanh chóng lái xe, đưa Tống Nhan đến thẳng bệnh viện.
309
63309.
“Tống Tây Hoa, anh nhất định thấy mình chỉ làm một chút chuyện nhỏ? Chẳng qua là thêm một người đàn bà, chẳng qua là cúp điện thoại, có sao đâu? Đúng không?
“Tôi…” Tống Tây Hoa á khẩu không nói nên lời.
310
Tống Tây Hoa cúi quỳ bên cạnh Tống Nhan, nắm lấy tay cô, không dám nói cho cô biết tình hình thực tế của Tiểu Hy, chỉ lừa cô: “Bác sĩ nói, phẫu thuật rất thành công, em đừng lo, đừng làm hại sức khỏe mình!”
Tống Nhan vốn vô cùng mẫn cảm và yếu đuối, những lời này lọt vào tai Tống Nhan không chỉ không phải lời an ủi, mà như mũi kim nhọn, đâm vào tim của Tống Nhan, tai cô ù ù, giống như năm đó Vân Khuynh bị ngã, Tống Tây Hoa đã dùng những lời tàn nhẫn nói với cô.
311
63311.
“Anh biết thế nào gọi là công ơn nuôi dưỡng không? Vì nuôi dưỡng quan trọng hơn sinh thành, ở xã hội này, có chút huyết thống thì đã sao? Chỉ với sự yêu thích mà Tiểu Hy dành cho Cố Lạp, cả đời nó sẽ không chấp nhận anh!’
Tống Nhan nhìn Tống Tây Hoa, mặt lạnh lùng: “Cho nên, cứ vậy đi, xin anh rời đi, làm thủ tục ly hôn, tôi đợi Tiểu Hy khỏe, sẽ đi tìm anh sau.
312 63312. Tống Tây Hoa quỳ được một tiếng, thì trời đang trong xanh bỗng có sấm chớp, chưa được vài phút, thì cso mưa gió lớn, làm đổ cả cây cối, khiến Tống Tây Hoa và Thư Ký đều bị ướt hết.
313 Cố Lạp vừa xuống máy bay trực tiếp đến bệnh viện, vốn còn muốn hỏi con của Tống Nhan ở phòng nào, vừa đi qua hành lang, liền thấy Tống Nhan trốn trong góc, toàn thân tỏa ra sự tuyệt vọng….
314 Điện thoại sau khi tút tút … được vài tiếng, bị ng khác dứt khoát cúp, sau đó anh lại gọi qua, chỉ có 1 giọng ngọt ngào k ngừng nói: “Xin lỗi, điện thoại anh đang gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau.
315
Khuya.
“Nhan Nhan!” Giọng trầm thấp vang lên, Tống Tây Hoa từ trong mơ tỉnh lại.
Bên gối, trống không.
Anh gấp đến trực tiếp ngồi dậy, ở gần cửa sổ tối đen nhìn thấy 1 cô gái ngồi im lặng như tờ.
316 Nói xong, anh làm bình thản nói thêm: “Phòng khách có điện thoại, e có thể kiện a, có thể kêu cảnh sát đến bắt a, xem a có bị buộc tội bắt cóc hay giam cầm phi pháp gì đó… đều tùy e.
317 Tống Tây Hoa cũng mất đêm k ngủ, đầu đau đến lợi hại, nghe câu này của cô ngây người nửa ngày mới phản ứng lại. Mặt anh đầy căng thẳng, gấp gáp muốn thể hiện rõ thái độ của mình, thậm chí lời nói cũng có chút loạn: “Không… không có, tiểu Hy rất.
318
“Vậy e ở bên anh!”
Tay lớn của anh ôm qua, kéo eo Tống Nhan để cô vào lòng mình. Tư thế này nhìn vào thấy ân ái k thôi, nhưng mắt anh lại k nóng k lạnh nhìn khách k mời ngoài cửa.
319
"Anh ta chỉ gạt cô thôi, vốn dĩ anh ta không bị gì nghiêm trọng cả, cô nhìn sắc mặt của anh ta vẫn rất tốt, chẳng qua chỉ chảy chút xíu máu, so với những đau khổ mà cô và Tiểu Hy chịu đựng bao lâu nay đâu thấm thía gì?"
"Tống Nhan, cô đừng tin anh ta, đừng quan tâm gì anh ta nữa, như vậy không đáng.
320
63320. Sau khi tỉnh dậy, Tống Nhan cảm thấy sau gáy đau ê ẩm mãnh liệt, cho đến khi cô ta hoàn toàn tỉnh táo thì phát hiện tay chân mình đã bị dây xích trói lại rồi, miệng bị dán băng keo, vụ bắt cóc này giống y chang vụ 5 năm trước?
Trong lòng bỗng trỗi dậy sự lo sợ.