121 Tiêu Thiên Dật đột nhiên xuất hiện, khiến Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc hai người trong lòng đều có chút không thoải mái. Viên Tử Hàm lo lắng chính là Thượng Quan Mộc sẽ biết mình cùng Tiêu Thiên Dật có chút động chạm lẫn nhau, mà Thượng Quan Mộc trong lòng lo lắng cũng là Tiêu Thiên Dật sẽ trở thành trở ngại giữa hai người.
122 Lý Thiên Cương cũng vì lời Thượng Quan Mộc nói mà ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
“Tôi hiện tại cũng chỉ có tánh mạng này , Thượng Quan tổng giám anh còn có thể dùng cái gì khống chế tôi đây?”
Lý Thiên Cương nói ngược lại không sai.
123 Viên Tử Hàm không nghĩ tới, lần thứ hai cùng Âu Tiểu Lan gặp lại, bộ dạng cô chính là như vậy!
Một thân váy dài màu xám gắt gao ôm lấy thân thể, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai, che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng vẫn là che lấp không được sắc mặt tái nhợt của cô.
124 Tình cảm càng lún sâu liền vô pháp tự kềm chế. Viên Tử Hàm cũng bởi vì động tác của Thượng Quan Mộc như vậy mà đỏ mặt, nhưng cũng không đưa tay ngăn cản, không muốn cũng không thể, cậu cảm thấy thân thể của mình càng lúc càng nóng, ngay cả cái kia giữa hai chân gian cũng trở nên cứng ngắc ở phía sau mông Thượng Quan Mộc.
125 Ngày hôm sau tỉnh lại, Viên Tử Hàm cảm thấy thân thể đã khá hơn nhiều , Thượng Quan Mộc hiển nhiên tâm tình rất tốt, sáng sớm vẻ mặt tươi cười. Giúp Viên Tử Hàm chuẩn bị xuống lầu, liền bị Viên Tử Hàm tức giận trừng mắt đẩy ra.
126 Thấy Tiêu Thiên Dật, Viên Tử Hàm tâm tình so với Thượng Quan Mộc cũng không chỗ nào tốt hơn! Cậu hôm nay ra cửa nhất định là bất tri bất giác dẫm phải cứt chó, nếu không người chướng mắt này như thế nào sẽ trùng hợp như vậy, rất không hợp thời xuất hiện ở trước mặt hai người, hơn nữa không hề tự giác, vẫn cứ ngồi ở đối diện mình cùng Thượng Quan Mộc.
127 Có lẽ, là thật sự sắp xảy ra chuyện gì rồi!
Suốt một ngày, Viên Tử Hàm đều không ra khỏi cửa phòng, Thượng Quan Mộc cũng vậy. Đến gần 7 giờ tối hai người mới gắn bó đi xuống lầu, nhắm thẳng hướng biệt thự Lý Thiên Cương chạy đi.
128 “Trời ạ, cái kia… Cái gì…”
Tiêu Thiên Dật thề, cả đời này hắn đều chưa có gặp qua chuyện quỷ dị giống hôm nay như vậy. Một đám mây đen quanh quẩn ở phía sau lưng Lý Thiên Cương, lấy tốc độ mắt thường thấy rõ đang chậm rãi biến ảo thành một thân hình nữ nhân.
129 Cuồng phong gào thét, lá cây giống như ruột bông bị rách rơi xuống, không ngừng bay bay, mà ngay cả cây cối xung quanh cũng bị thổi nghiêng ngả, có thể thấy được uy lực trận gió này có bao nhiêu lớn.
130 “Ngươi cút ngay cho ta…”
Thượng Quan Mộc ngẩng đầu hai mắt phun ra lửa giống như thiếc ngàn năm nấu chảy muốn đem vật cản trước mắt hòa tan. Vật cản trước mắt cư nhiên sẽ không vì Thượng Quan Mộc nói mà ngoan ngoãn tránh ra.
131 Mà Thượng Quan Mộc mang theo Viên Tử Hàm bị thương, cấp tốc chạy như điên tới bệnh viện, bệnh viện vì hai người đến, nhất thời gà bay chó sủa. Mấy chục danh y bởi vì một câu nói của Thượng Quan Mộc toàn bộ đều tới bệnh viện, nhất nhất vì Viên Tử Hàm xem xét tình huống.
132 Ngày hôm sau Viên Tử Hàm tỉnh lại, vừa mở mắt ra hai mắt liền thấy khuôn mặt Thượng Quan Mộc tràn ngập ủ rũ. Ngày hôm qua hắn cũng bị thương, hôm nay lại nằm úp sấp ở đây như vậy, không biết phải chiếu cố tốt bản thân sao.
133 Viên Tử Hàm ở bệnh viện hơn mười ngày, Thượng Quan Mộc cũng ở bệnh viện chiếu cố hơn mười ngày, hai người ở chung rất hòa hợp. Mà thời gian này, Giản Nhược cùng Thượng Quan Thần hai người có đến thăm hỏi Viên Tử Hàm một lần, cũng không có chuyện khác xảy ra.
134 Thượng Quan Mộc nói khiến Viên Tử Hàm trong lòng trở nên rất trầm trọng. Nhớ lại cậu cùng với Thượng Quan Mộc trải qua mấy ngày nay, thật sự mà nói không dễ dàng, thật vất vả mới đuổi đi một Thượng Quan Thần, đi một Giản Nhược, hiện tại lại tới một đại nhân vật khác.
135 Sau khi Thượng Quan Thần cùng Giản Nhược vào nhà, mọi người cùng nhau hi hi ha ha hàn huyên vài chuyện thú vị, khiến căn nhà ngày thường lãnh đạm thêm có sinh khí.
136 Hai tay của hắn khoanh trước ngực, đối mặt với cửa sổ, làm cho người khác không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng tấm lưng dày rộng kia, khiến người ta cảm thấy có vài phần thê lương.
137 Chi phiếu!
Viên Tử Hàm nghiêm túc nhìn tấm chi phiếu mặt trước, cười run rẩy hết cả người.
Một trăm vạn, khiến mình rời đi! Vươn ngón tay mảnh khảnh đem chi phiếu đẩy đến trước mặt Thượng Quan Diệu: ” Chi phiếu này, con sẽ không nhận!”
” Cậu, cậu không nên được voi đòi tiên!”
Thượng Quan Diệu tức giận: ” Cậu là một đứa cô nhi, không công được một trăm vạn chẳng lẽ còn chưa đủ, số tiền kia đủ để cậu về quê an cư lạc nghiệp cả đời ! Thượng Quan Mộc, là người như thế nào, không phải loại người cậu có thể si tâm vọng tưởng “
Xem ra, ông ấy đã điều tra rất rõ ràng.
138 Mặt trời len cao , ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào phòng.
Viên Tử Hàm mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm ra, liền nhìn thấy một đôi con ngươi lưu quang tràn đầy màu sắc, đang nhìn mình.
139 ” Con đây là cái thái độ gì? Ta là cha con!”
Thượng Quan Diệu bị Thượng Quan Mộc phản ứng như thế tức giận, đột nhiên đứng lên đối với Thượng Quan Mộc gầm gừ, mà Thượng Quan Mộc trên mặt cũng là ngang ngược, ánh mắt hết sức châm chọc.
140 ” Được, được, tất cả mọi người uống một ly, những ngày sau này cùng nhau hòa thuận vui vẻ!”
Đường Sảnh lúc này thật sự rất vui vẻ. Bà đã biết nguyên nhân Thượng Quan Diệu làm như vậy.