141 ☆Chương 142: Vì hài hòa, vợ chồng đồng lòng Triệu Trinh dặn dò Triệu Tráng: “Sai người xuống hỏi thăm một chút!”“Dạ. ” Triệu Tráng khom người hành lễ.
142 ☆Chương 143: Bị ức hiếp, mỹ nhân cứu anh hùng Triệu Trinh mặt không biến sắc, theo ánh mắt đó nhìn sang, chỉ thấy vài nha hoàn xinh đẹp vây quanh một mỹ nhân ăn mặc sang trọng đang đứng bên quầy, mỹ nhân ăn mặc sang trọng mở đôi mắt đẹp đang nhìn mình, ánh mắt có chút quái dị.
143 ☆Chương 145: Bước lầm một bước, không lối quay lại Nghe Triệu Tráng báo cáo, Triệu Trinh trầm mặc hồi lâu. Hôm nay Quân quyền đã vững vàng trong tay hắn, cho dù Tổng đốc Tây Bắc – Khâu Chí Viễn có nắm được thực quyền ở nơi ấy, mà không có quân đội thì có thể làm gì? Lâm Hiếu Từ quả thực chính là người mơ nói mộng.
144 ☆Chương 146: Trở về Nhuận Dương, cả nhà đoàn tụ Thì ra là Chương Kỳ. Triệu Trinh ghìm ngựa, chờ Chương Kỳ đi tới. Chương Kỳ xuống ngựa, đến làm lễ ra mắt.
145 ☆Chương 147: Trở về Nhuận Dương, đoán được tin vui Lúc hai vị Hứa Hầu tiến vào, Ngân Linh đang cùng mấy tiểu nha đầu dọn dẹp hành lý, sửa sang lại quà tặng mang về cho Thái phi cùng mọi người.
146 ☆Chương 148: Sơ sẩy rơi xuống nước, Triệu Trinh dạy vợ Mặc dù Lâm Hiếu Từ bị Liễu Liên giết chết tại chỗ, nhưng sự kiện Lâm Hiếu Từ cũng chưa hoàn toàn kết thúc, Triệu Trinh giao toàn bộ chuyện cần xử lý sau đó cho Điền Tử Kính và Hồ Phi Đồng, còn mình thì mang theo Chu Tử trở về Nhuận Dương.
147 ☆Chương 149: Khéo trả thù, yêu thương khôn tả Xoa cả nửa ngày, Triệu Trinh rầu rĩ hỏi: “Còn đau hay không?”Chu Tử quay đầu nhìn hắn một cái, không biết nên nói thật hay nên nói dối.
148 ☆Chương 150: Sinh con trai, vui mừng vô hạn Liễu Liên nhanh nhẹn lặng lẽ lui về sau một bước, biến thành tình thế hắn ôm Nhị công tử đứng cùng Thanh Châu.
149 ☆Chương 151: Chém đứt tơ tình, tạm rời Đại Kim Lại là một năm đầy tuyết. Sau mấy ngày bông tuyết tung bay, thành Nhuận Dương lần nữa bị bão tuyết bao trùm.
150 ☆Chương 152: Tiến vào Ô Thổ, chờ cá mắc câu Thời tiết rất lạnh, Chu Tử bảo nhũ mẫu ôm Bánh Trôi Nhỏ đến Diên Hi cư. Chu Tử ngày ngày ở Diên Hi cư chăm sóc Bánh Trôi Nhỏ, thời gian đến chính viện cũng ít đi, suốt cả hai ngày Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ không nhìn thấy mẫu thân.
151 ☆Chương 153: Cùng rối ren, cả hai nơi đều hỗn loạn Lúc chạng vạng, mặt trời vừa xuống núi, trời liền tối đen. Đoàn người Liễu Liên nghỉ ngơi trong một điếm nhỏ ở ven đường.
152 ☆Chương 154: Tàn sát kẻ địch, trung trinh không đổi Sau khi Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh tiến vào, không nhìn Vương phi trước, mà xem sắc mặt Vương gia.
153 ☆Chương 155: Được chi viện, thắng lớn trở về Phàn Duy Bân mang theo nhóm người Kiêu Kỵ chạy như điên, đồng thời móc ra một viên pháo sáng lau lau lên quần áo, ném ra ngoài.
154 Chương 156: Trở về Vương phủ, mọi chuyện rối renNghe được tiếng của Vương gia, Liễu Liên lập tức buông mi rũ mắt, thu lại nụ cười, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bày ra bộ dạng đứng đắn nghiêm chỉnh nhất.
155 ☆Chương 157: Thái Hậu đến, thời gian thấm thoát trôi qua Sau khi bước vào Ngoại thư phòng, thấy người đẹp áo trắng trước mắt, Chu Tử nhào tới: “Chu Bích!”Chu Bích nhìn tỷ tỷ, mắt cũng đã ươn ướt.
156 ☆Chương 158: Chương cuối Trở thành Thái Phi, trai ngọc sinh châuĐêm xuân, mặc dù không có ánh trăng, nhưng trên bầu trời phủ đầy sao. Phủ Nam An vương, trong nơi ở của mấy vị công tử – Tùng Bách viện, không hề trồng các loại hoa thơm cỏ lạ gì, trong không khí chỉ tràn ngập mùi thơm dịu của đám lá tùng bách non vừa mới mọc.
157 ☆Phiên ngoại Liễu Liên (I) Không ai biết, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, năm ấy Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp nam nữ khó phân biệt: da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi — hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần.
158 ☆Phiên ngoại Liễu Liên (II) Tháng mười Tây Bắc, trời ây nhạt, gió thê lương thổi qua đất đai cằn cỗi, chỉ để lại một gốc cây Bạch Dương sớm bị gió thu thổi bay hết lá vàng, cô độc và kiên trì cắm rễ nơi mảnh đất cằn cỗi mà mênh mông này.