121 edit: Bảo NgânCố Ái Sinh nhìn Tiểu Ngọc ngã khụy xuống, cũng không quan tâm cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nhanh chóng bế nàng lên. Huệ nương cách đó không xa nhìn thấy nữ chủ nhân có bộ dạng sắp té xỉu, cũng vội chạy tới đỡ nàng.
122 edit: Bảo Ngân PhạmThích Thăng nói không lại Tiểu Ngọc, không thể làm khác hơn là tìm viện binh, cố gắng cuối cùng vậy. Cứu binh của hắn chính là Chu Gia Nhi và Tần Xuân Nhạn.
123 Tần Xuân Nhạn lấy thảo dược chuẩn bị từ trước cho Huệ Nương và Tiểu Trân dùng, cũng để cho Trần Phú và Ngưu Bưu uống thuốc.
"A, thuốc của muội có thể làm tinh thần thanh tỉnh, chuyên trị các chứng bệnh choáng váng, bất tỉnh.
124 Mọi người trong khoang đều lâm vào trong không khí tĩnh lặng khiến người khác sợ hãi.
Bây giờ không một ai nói chuyện, chỉ nghe từng tiếng hít thở nặng nề trong không khí, lòng của mỗi người cũng bị níu thật chặt.
125 Liệt Diễm!
Thủy thủ đoàn vốn đã chịu đủ kinh sợ, giờ phút này nghe hắn nói danh tính thì trong lòng càng thêm vạn phần hoảng sợ.
Hải tặc Liệt Diễm là một nhân vật tiếng tăm ở vùng biển này!
Thương mại trên biển Nam Tống rất thịnh vượng, hơn hai mươi bến cảng ngoại thương, còn phát triển rất nhiều những thành trấn ven biển, hơn vạn dặm đường ven biển của Nam Tống hầu như được mở cửa tất cả, có hơn sáu mươi nước và khu vực có quan hệ thương mại với Nam Tống
Cùng với sự thịnh vượng của thương mại trên biển, là bóng dáng hoạt động của bọn hải tặc.
126 Liệt Diễm không ngờ tới, cô nương có vẻ gầy yếu này lại đột nhiên tấn công hắn!
Từ khi hắn còn nhỏ đã lớn lên trong nhóm hải tặc, tám tuổi đi theo cha nuôi ra ngoài buôn bán, người đã từng giết đâu chỉ trên trăm.
127 Trương lão ở đầu thôn mở sạp trà đã hơn mười năm.
Bình thường thì những người đi ngang qua thôn này không nhiều lắm, phần lớn là thương nhân vân du bốn phương và tăng lữ du phương.
128 Mặt trời mọc trên biển nhanh hơn buổi sáng trên đất liền một chút. Tiểu Ngọc cảm giác mình mới chợp mắt một lát đã nghe được người bên cạnh đi tới đi lui, nghĩ đến trời đã sáng.
129 Liệt Diễm mặc một bộ đồ bơi màu đen bó sát người, một mình lẻn xuống đáy thuyền, vẫn bám sát thân thuyền, nghe ngóng động tĩnh trên boong. Cho đến khi nghe tiếng có đám người tản đi, chỉ có tiếng bước chân của một người đến gần mép thuyền.
130 Tiểu Ngọc không biết Thích Thăng cũng đã tới Nghiêm Châu.
Nàng một nhà toàn là nữ, dĩ nhiên không có biện pháp giống như Thích Thăng đi tìm kiếm đầu mối khắp nơi như vậy, mà đi thẳng tới tìm tri phủ Nghiêm Châu.
131 Chuyện này dường như đang dần chuyển sang hướng xấu nhất.
Trong vòng nửa tháng, Tiểu Ngọc đã chạy một lượt qua Thuần An, Toại An, Phân Thủy, Thọ Xương, Kiến Đức, Đồng Lư và tất cả các huyện thành thuộc Nghiêm Châu, nhưng câu trả lời của mọi người lại làm cho Tiểu Ngọc vô cùng tuyệt vọng.
132 Thích Thăng đi theo đường tảng đá lăn xuống, dọc đường lần theo dấu vết mà đi, cũng không thấy tảng đá mới vừa rơi xuống ở đâu.
"Nghe âm thanh tảng đá kia rơi xuống, hình như là rơi xuống một chỗ trống rất sâu… Nhưng những vùng lân cận chỗ này đâu có chỗ trống?"
Thích Thăng âm thầm suy xét, nhìn ra xa, bốn phía đều là cỏ dại cao cỡ nửa người.
133 Thích Thăng đã nghĩ tới chuyện Tống Tiềm có thể sẽ rơi xuống cái hang đá bí ẩn đó, cũng nghĩ tới không chừng hắn sẽ bò ra từ cửa động bên kia. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc Tống Tiềm lại ẩn cư trong khu rừng sâu này!
"Thiên Thành, ngươi ở đây làm gì! Ngươi có biết Tiểu Ngọc mang thai lại phải ôm cái bụng lớn ra ngoài tìm ngươi! Ngươi….
134 Tiểu Ngọc nhìn thấy nét mặt đau thương của Hải Đường, trong lòng cảm thấy thương xót, vội vàng trấn an nàng: "Không có việc gì, để tỷ tới trị người đàn bà đanh đá kia cho muội.
135
136
137
138
139
140