21 Lê Diệu Phàm nói không sai, trải qua sự kiện báo chí đó tôi sớm đã không nhà để về. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi muốn ở trên địa bàn của anh ta, nhìn sắc mặt người ta, để cho người ta khi dễ.
22 Tôi nghĩ đối với nhà trọ của chị Nhạc nhất định chưa từng có chuyện rồng đến nhà tôm như hôm nay. Ngoài chị và tôi, lúc này lại vẫn còn một con Husky đang đứng… Không đúng, Lê Diệu Phàm!Tôi cúi đầu, không nói chuyện, từ đáy lòng hi vọng tất cả những điều này đều ở trong mộng, nhưng sự thật luôn làm người ta muốn phá vỡ cái miệng sơ suất.
23 Dùng “Oan gia ngõ hẹp” để hình dung cuộc gặp gỡ của tôi và La Vi lúc này lại cực kì thích hợp. Sau khi tôi “chiếm lấy” kim quy tế của cô ta, lại “cướp” vị trí nữ chính của cô ta, cô ta đã trở thành một trong những nữ diễn viên có danh tiếng xấu nhất, gần như không ai trong giới nguyện ý có liên quan với cô ta, chứ đừng nói gì là tìm cô ta quay phim.
24 Sau khi vượt qua một màn đặc sắc đêm đó, ngày hôm sau, ảnh chụp tôi và La Vi gặp nhau ở quán bar vẫn bị leo lên trang đầu tuần san lá cải. Dòng tin đó viết 《 Tình nhân cũ và tình nhân mới lên sàn, ghen tuông vì người yêu 》khổ chữ lớn của tiêu đề gần như làm mù mắt chó của tôi.
25 Ngày hôm sau vừa thu xếp xong công việc, Lê Diệu Phàm liền phái L. K đến trường quay đón tôi. Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy ánh mắt L. K hôm nay nhìn tôi có chút lạnh, dường như đang tận lực duy trì một khoảng cách với tôi.
26 “Không quên nhảy thế nào chứ?” Lúc tiếng nhạc vang lên, Lê Diệu Phàm làm một động tác tay xin mời với tôi. Mặc dù không muốn ôn chuyện cũ với anh ta ở chỗ này, nhưng khi tiếng nhạc《 Por Una Cabeza 》vang lên, tôi vẫn bất giác đưa tay ra.
27
28 Lần thứ hai Hạ Tư Kiệt đến thăm khiến đời tôi trực tiếp rơi vào phạm vi tệ hại, chạy thẳng tới bến bờ sụp đổ. Mặc dù tôi cũng từ một thiên kim con nhà có tiền bị suy sụp cho tới tình cảnh như bây giờ, thế nhưng so với Hạ Tư Kiệt, tôi cảm thấy sâu sắc rằng mình thật sự quá có tiết tháo.
29 Trong phòng này có một Hạ Tư Kiệt đã đủ khiến tôi sụp đổ, mà Lê Diệu Phàm lại đột ngột đến nữa thì càng có tính hủy diệt kinh khủng. Nghĩ tới mười mấy năm trước, lúc tất cả mọi chuyện còn chưa phát sinh, ba người chúng tôi từng cùng nhau len lén trốn vào trong hầm rượu của Hạ gia, gạt người lớn, chia nhau một chai Lafite 82 năm.
30 Tôi dùng một phương thức cực kì oanh liệt làm kết thúc trận đấu của Lê Diệu Phàm và Hạ Tư Kiệt, cũng bảo vệ được bình hoa mẹ tôi thích nhất. Tôi cảm thấy vết thương nhỏ ấy vẫn thật đáng giá.
31 Hạ Tư Kiệt đi rồi, Lê Diệu Phàm cũng không xuất hiện nữa, cuộc sống của tôi đột nhiên như trở nên vắng vẻ. Để xua đi cảm giác trống rỗng không nên có này, sau khi xuất viện tôi liền chạy thẳng tới trường quay, hi vọng có thể dùng công việc để tê buốt thần kinh của mình.
32 Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tây Bối kia, tim tôi có loại cảm giác khó có thể nói rõ. Rõ ràng đã buông tay nhưng vì cái gì khi nhìn thấy cô ấy, tôi còn nhịn không được nghĩ đến Lê Diệu Phàm, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cô bé này có gì đặc biệt, lại có thể khiến cho Lê Diệu Phàm sinh ra hứng thú.
33 Tôi ở khách sạn ù ù cạc cạc mà biến thành cháu gái ngoại của Lê Diệu Phàm. Vậy mà A Kha và Tây Bối, hai đứa trẻ đơn thuần này lại rất tin điều đó không nghi ngờ gì, thực sự khiến tôi vô cùng suy sụp.
34 Cuối cùng tôi vẫn không thể thành công rời đi, mà nhìn chằm chằm trần nhà khách sạn qua một đêm. Đương nhiên, một đêm này tôi không ngủ trên giường Lê Diệu Phàm, càng không phát sinh bất cứ chuyện gì với anh ta, nhưng chính vì bình yên vô sự như vậy lại càng khiến cho người ta nghĩ ngợi lung tung, trắng đêm khó ngủ.
35 Lời của đạo diễn Vương thức tỉnh người trong mộng, khiến tôi cuối cùng cũng xác định được mục tiêu của chính mình. Phải nỗ lực hướng về phía trước, nỗ lực tồn tại, nỗ lực thoát khỏi ảnh hưởng của Lê Diệu Phàm đối với tôi, mà toàn tâm tập trung tinh thần làm việc, chính là cách hoàn thành tất cả mọi thứ tốt nhất.
36 Bất ngờ gặp Quỷ Đao ở trường quay, mặc dù không khiến tôi tìm ra được tin tức xác thực gì, nhưng suy đoán “Tây Bối có lẽ là con riêng của Lê gia ” này còn chấn động sâu sắc tới tôi.
37 Vì sự kiên trì nhiều lần của tôi, cảnh quay tốc độ cao cuối cùng vẫn do tôi tự mình ra trận. Cũng may tôi có kinh nghiệm đóng thế phong phú, hoàn thành cảnh quay này cũng không đáng kể gì, nhưng Lê Diệu Phàm ở đây nhiều ít vẫn tạo thành áp lực cho tôi.
38 Hai ngày sau, lễ đính hôn của Hạ Tư Kiệt sắp tới. Sáng sớm tôi xin đạo diễn nghỉ phép, chuẩn bị đi tham gia tiệc đính hôn. Có lẽ đã rút ra kinh nghiệm từ lần trước, lần này Lê Diệu Phàm không phái L.
39 “Chẳng lẽ em thật sự không nhìn ra, cậu ta thích em sao?”Tôi bị lời của Lê Diệu Phàm làm cho sợ ngây người, cảm giác đầu tiên chính là cảm thấy anh ta đang đùa tôi, tức giận nói: “Anh đùa giỡn cái gì vậy, tiểu Kiệt và tôi thân như chị em, sao có thể thích tôi? Anh không nên nói lung tung!”Lê Diệu Phàm nhíu mày: “Nếu không phải vì thích em, cậu ta có ba lần bốn lượt đi tìm em? Sẽ vì em mà liều mạng với anh? Sẽ vừa thấy em liền bỏ rơi vị hôn thê? Nhưng anh nghĩ không ra, có người đàn ông nào sẽ xuất phát từ tình chị em không hề huyết thống, vì một người phụ nữ mà làm việc này.
40 Tôi và Lê Diệu Phàm tránh được sự truy lùng của phóng viên, rời khỏi hội trường. Thẳng đến khi chúng tôi lái xe rời đi, trò hề vẫn đang tiếp tục. Chỉ bằng tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi vừa rồi, hoàn toàn có thể tưởng tượng đến bản tin ngày mai khó coi cỡ nào.