21 “Sư bá” Đồng Quan Quan yên lặng thật lâu mới hướng Niệm Hoa nói: “Chuyện này, người đã biết Liên đệ. . . ”
“Cái này, ta. . . ” Niệm Hoa chột dạ, cảm giác mình như là một kẻ tội đồ đang bị lôi ra trước tòa tra khảo.
22 Hai ngày sau, cuối cùng Mạnh Hoài Đông cũng được thả trở về, mặt mũi bầm dập, cả người từ trên xuống dưới đều rách rưới, máu me be bét, trông vô cùng thảm thương.
23 Kết thúc khoảng thời gian Liên Không dưỡng thương, vừa vặn cách ngày đại hội khai mạc còn hai ngày. Như đã nói từ trước, đại hội này mở ra nhằm mục đích tụ họp và đánh giá thực lực giữa các đệ tử của những môn phái tu tiên trên giang hồ.
24 Năm nay Đồng Vân phái xuất hiện không khoa trương như mọi năm, cái này Niệm Hoa không thấy có gì là lạ, bởi vì hắn viết thế.
Vân Xa vừa hạ thổ đã nghe tiếng người trực sẵn, hô vang lên: “Đồng Vân Đồng Thừa phái chủ Bạch Thu, tới!” tức khắc liền có người cấp tốc xuyên qua con đường đông đúc đi tới tiếp đón.
25 Thời điểm đẩy cửa vào phòng, Niệm Hoa quả nhiên thấy Yến Thanh Bạch nằm trên giường, hơn nữa tình trạng so với Đỗ Yến miêu tả còn đáng sợ hơn, thất khiếu đều chảy máu, mày nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi, nắm tay siết chặt mơ hồ thấy thâm tím cả lên.
26 Sáu cỗ Vân Xa cuối cùng cũng an toàn trở về Đồng Vân phái. Chúng đệ tử thấy các sư phụ của mình rõ ràng mới đi một buổi sáng, đến chiều đã trở về khiến chúng không khỏi cùng nhau kinh hãi bàn tán một trận.
27 Đồng Vân phái, Niệm Vân các, sáng.
Niệm Hoa mới tỉnh lại từ đêm qua, nghe Hồng Yêu nói hắn đã hôn mê được khoảng chừng năm hôm. Cho nên sau khi hắn không buồn ngủ, nhàn rỗi gọi hệ thống ra trò chuyện cả đêm hôm ấy.
28 Rạng sáng, Đồng Vân phái có người muốn bái phỏng. Nghe nói là người dân dưới núi, đã chờ thật lâu mới có đệ tử nhập nhèm ra mở cửa, sau đó được đưa vào đại sảnh của Đồng Vân phái tiếp đón.
29 Ngày mười bảy tháng tám dương. Mồng bảy tháng bảy âm, Thất Tịch.
Thất Tịch, sáng.
Từ sáng sớm, các nhà dân ở Hoa Đông thành đột nhiên đồng loạt mở cửa, như trước sinh hoạt qua lại.
30 ♥ Tiết Tử ♥
Phần hai xuất hiện với một couple mới:
Quỷ súc trung khuyển độc chiếm hắc hóa cao soái cường công x ngụy cao lãnh ngạo kiều nhi tử khống sư tôn vạn người mê mỹ thụ.
31 [. . . Tút. . . Tút. . . Tút. . . ]
[Xin thông báo, hệ thống đang trong quá trình thiết lập. . . ]
[Bắt đầu chạy thiết lập 1. . . 2. . . 3. . . Tít.
32 Mạnh Hoài Đông nhìn người trước mặt, thanh y cùng khuôn mặt đều bình thường, thậm chí trông mặt nàng còn phải nói giảm nói tránh thành "nhìn không được".
33 Đậu Lục tỉnh dậy từ sớm, lại vì chuyện của hệ thống mà chậm trễ, may mắn có Mạnh Hoài Đông ở phòng bên nhớ đến hắn, gõ cửa gọi xuống lầu ăn sáng.
Đậu Lục lần nữa ngồi đối diện Mạnh Hoài Đông, hai người cùng nhau ăn cháo.
34 Trăng tán treo trên cao, soi xuống mặt nước đang không ngừng lay động tạo thành vô số vệt sáng mờ ảo.
Xung quanh không khí dần lắng xuống, người người ai nấy cũng rượu tàn tiệc tan mà nối đuôi nhau ra về, chẳng mấy chốc tiếng người dần thưa bớt.
35 Đậu Lục thấy cơ thể mình trôi lênh đênh trong không trung, như nằm trong lòng đại dương vào đêm tối. Lạnh lẽo, vô vị, không có lực hút cũng chẳng có lực đẩy.
36 Trước mắt là bóng tối, Đậu Lục thấy một điểm sáng nhỏ bay lại gần mình. Nó bay quanh quanh vài vòng, sau đó hóa thành một thiếu niên, diện mạo na ná giống đại thúc nhìn thấy gần đây.
37 Mấy ngày đây Đậu Lục cứ ngất đi tỉnh lại, mỗi lần tỉnh lại đều không nổi một khắc, hệ thống vẫn luôn treo một dòng chữ:
[Điểm may mắn đã là -45 điểm, đề nghị kí chủ phấn đấu]
Mỗi lúc ấy, Đậu Lục đều nghĩ, Liên Không đáng chết, đã không cho hắn điểm may mắn, thì tại sao không triệt để trừ hết điểm để hắn có thể trở về thế giới của mình, tiêu dao tự tại một chút? Hắn ở trong thức hải bồng bềnh trôi nổi, khoanh tay khoanh chân nhìn xung quanh, bốn phía mịt mù vô cùng, lặng lẽ kêu to tổ tông nhà y.
38 Ma giới luôn luôn u tối không phân rõ ngày đêm, Đậu Lục ngẩng đầu yên tĩnh nhìn trần điện, dạ minh châu lấp lánh cũng không khiến hắn thấy đẹp đẽ mới lạ như lần đầu tiên nhìn thấy nữa.
39 Thời điểm bị hai đại hán khiêng đi, Đậu Lục trước tiên là kháng cự, nhưng qua một đoạn thời gian lại không còn muốn động nữa. Nhìn bọn họ ngự kiếm đem mình bay lên trên cao, cảnh sắc bên dưới dần dần thay đổi khiến hắn không khỏi kì quái.
40 Trong động là một mảnh đen nhánh không thể phân biệt, Đậu Lục phát hiện càng đi càng thấy động đá này sâu không thấy điểm cuối, giống như một đạo động.