41 Đêm trước hôm cụ Ngôn lên đường, ông và A Hoành đã nói chuyện với nhau, lúc ra ngoài, sắc mặt hai ông cháu đều khá lạ.
Ngày hôm sau, khi Ngôn Hi và nhà họ Ôn tiễn cụ Ngôn và chú Lý ra sân bay, chú Lý run rẩy cầm tay Ngôn Hi, mắt đỏ hoe, chỉ sợ cậu cháu yêu quý của mình không tự chăm sóc được bản thân.
42 Ngôn Hi thích nhạc Visual Kei - một dòng nhạc Rock của Nhật Bản, A Hoành không hề cảm thấy bất ngờ về điều này. Cô biết rõ, anh có một trái tim nhạy cảm và bao la, đủ để chứa đựng sự thay đổi tuyệt vời nhất của âm nhạc, đón nhận sự biến đổi kì dị nhất về mặt tạo hình.
43 Tiếng nhạc Rock trên sân khấu vô cùng đinh tai nhức óc, bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu, Tư Hoán, Tân Đạt Di không chịu được tiếng ồn đành bịt chặt tai lại, còn A Hoành thì chỉ nhìn theo ánh đèn lấp lánh đủ màu trên sân khấu, nét mặt trầm tĩnh, dịu dàng.
44 Hôm đó, có một anh chàng hùng hục chạy đến nhà họ Ngôn.
“Người đẹp, đừng buồn nữa! Tôi đã cho thằng Trần Quyện ái nam ái nữ kia một trận rồi!” Nét mặt anh chàng điển trai mặt áo phông đen kia tỏ ra rất nghiêm túc, nói với kẻ đang ngồi lặng lẽ trên sô pha.
45 “Đúng vậy, em là em trai anh mà. ”
“Em biết rồi, biết rồi, nóng quá!” A Hoành giả vờ không thích rồi đẩy Ngôn Hi ra, xoay người anh ngồi thẳng trở lại.
46 Mặc dù A Hoành và Ngôn Hi sống chung dưới một mái nhà nhưng thói quen sinh hoạt khác nhau nên ngoài giờ ăn cơm, hai người gần như không mấy khi chạm mặt.
47 "Tên khỉ đột (pê đê) này đến đây làm gì? Chưa bị bà mày (ông mày) cắn (đánh) đủ hay sao?" Cả hai anh chàng cùng chỉ vào nhau, đồng thanh nói, kẻ thù gặp nhau, bốn mắt nảy lửa.
48 Khi Ngôn HI mang đôi mắt thâm quầng díp lại vì buồn ngủ về đến phòng khách thì A Hoành lắc đầu bất lực, cảm thấy anh chàng này đúng là vô phương cứu chữa.
49 “Ngôn Hi, dạo này, đang vẽ tranh, nghe nói tác phẩm được đặt tên là Ánh bình minh. Hằng ngày, cứ ba rưỡi sáng anh ấy mới đi ngủ, trước khi đi ngủ, uống hai túi sữa vị sô cô la,mười một giờ dậy, sau khi dậy, uống một cốc sữa ấm, thường nghe bài hát Long long way to go.
50 "A Hoành. . . đúng không nhỉ?" Cô gái ngồi trước mặt có vẻ đã ngà ngà say. "Nếu chị khuyên một câu chân thành, không biết em có giận không?"
"Gì cơ?" A Hoành ngơ ngác, bốn bề ồn ào náo nhiệt, bị mấy người bạn cũ của Tư Hoán và Ngôn Hi chuốc cho mấy chén, cô cũng đã thấy lơ mơ.