41
Cuộc sống đại học, là cảm giác gì đây?
Câu này hỏi Lương Túc, đáp án rất đơn giản___là một cái ván nhảy, chọn học thứ có ích, học thứ vô dụng cũng được, nhiệm vụ chủ yếu là lấy được tấm bằng, mở mang kiến thức và mở rộng vòng giao tiếp.
42
Liễu Dung gọi điện thoại thăm hỏi lần lượt từng người một, khi đến ông chủ Lương thì anh đang đi trên đường gió bắc lạnh lẽo.
Trong nửa năm mà Lương Túc gầy đi gần 10 ký, hiện tại cả người giống cây sào di động, bấp bênh đi đường gió thảm mưa sầu, anh co vai rụt cổ bắt máy.
43 Liễu Dung kéo va ly chui ra khỏi tàu hỏa, lập tức bị cái lạnh giá bao trùm, nhưng không quan trọng, cô xem nó như nghi thức chào đón đặc thù của quê hương, hận không thể chạy quanh ba vòng, hô to “Hồ Hán Tam ta về rồi đây!”___đương nhiên, vì sợ gây hại đến việc tạo dựng văn minh tinh thần nên cuối cùng cô kìm được.
44 Tiệm trà sữa rừng Goblin đã không còn, mấy người Liễu Dung không còn nơi tụ tập, đêm 30, nhân lúc mọi người đều đông đủ, bọn Lương Túc cuối cùng cho bản thân nghỉ 3 ngày, ông chủ Lương tự móc tiền túi, một lần nữa mời mọi người đi “Sênh Ca”.
45 Liễu Dung lên đại học, gia đình không còn cho cô tiền tiêu vặt theo tháng nữa, cha mẹ gửi học phí và phí sinh hoạt cả năm vào thẻ ngân hàng cho cô, bảo cô tự tính toán, thỉnh thoảng cô cũng đi làm thêm kiếm ít thu nhập nên hiện vẫn có chút tự do về tiền bạc.
46
Người đàn ông vừa nhìn vẻ mặt cô gái ăn mặc như bao tải to này là biết ngay cô không phải kiểu “không biết nên làm gì”. Anh sững sờ, hơi cảnh giác bắt tay đơn giản với cô:
- Hồ Điệp bị bệnh gì?
Liễu Dung nhìn anh ta, mặt lặng lẽ hiện nụ cười, lạnh lùng, không thân thiện, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng lịch sự:
- Anh không cần lo lắng, qua một lát là phẫu thuật sẽ kết thúc ngay thôi, chi bằng tự anh hỏi cô ấy hoặc hỏi bác sĩ đi.
47 Liễu Dung trở thành nhân viên thiết kế của công ty Lương Túc, một bạn học của Lương Túc cười ha hả đùa rằng muốn để cô vào tổ kỹ thuật, chờ tương lai công ty phát triển vùn vụt sẽ để lại cho cô vị trí ủy viên quản trị danh dự, đến lúc đó cô có thể quanh năm suốt tháng không làm gì cả, ngồi nhà ăn lãi.
48 Qua nghỉ đông khai giảng, thời tiết cũng dần trở ấm, phải nói là học kỳ này trừ quãng thời gian cuối nóng bức khó chịu ra thì là một học kỳ khiến tâm trạng người ta càng lúc càng tốt__đây là với người khác chứ với Thường Lộ Vận thì đây không phải một học kỳ bình thường.
49 Ba tháng sau, Thường Lộ Vận lần thứ hai bước vào phòng thi đại học, còn Liễu Dung đang vừa điên cuồng chuẩn bị cho việc tham gia hoạt động thực tiễn xã hội trong hè vừa lo ôn thi cuối kỳ nhận được một cú điện thoại, là Hồ Điệp gọi.
50
Đi Harvard có gì hay ho, bạn từng xuống nông thôn chưa?
Bọn Liễu Dung ngồi xe lửa 20 mấy tiếng, sau đó ngủ tạm một đêm trong khách sạn gần ga xe lửa.
51
Thời tiết mùa hè này vô cùng nóng, ve sầu kêu mãi chẳng yên, lá cây như bị mặt trời chiếu đến mức nhỏ dầu, toát lên vẻ khổ sở khó tả.
Công ty nhỏ của bọn Lương Túc cuối cùng sau gần một năm bấp bênh bất ổn đã chết non.
52 “Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người.
53 Liễu Dung bắt đầu trở nên không muốn nói chuyện, cô không còn nổi giận, không còn khóc rống nữa, mỗi ngày lặng lẽ phối hợp trị liệu, nên uống thuốc thì uống thuốc, nên kiểm tra thì kiểm tra, không nói lời thừa thãi, trò chuyện với bất kỳ ai cũng đều rất đơn giản.
54
Đi là một chuyện rất khó khăn, vì đau như múa trên lưỡi đao, và vì mỗi bước cô đi là một lần ôn lại sự thực cơ thể mình đã không còn toàn vẹn nữa.
“Núi đao biển lửa”, lúc nói từ này rất nhẹ nhàng thoải mái, nhiều người uống say đều nói “Anh có thể vì em lên núi đao xuống biển lửa”, lần nào Liễu Dung nhớ lại cũng dở khóc dở cười, vì không ai thật sự lên núi đao, nhưng cô thì không được, giờ đây cô bắt buộc phải lên.
55 Mùa đông năm nay thực quá lạnh, phạm vi hoạt động của Liễu Dung cũng từ ngoài chuyển vào phòng, cô vẫn chưa thể khống chế cơ thể mình quá linh hoạt, không cẩn thận đụng hư rất nhiều thứ, dù hoạt động trong phạm vi nhỏ cũng gây ra rất nhiều tạp âm quấy rầy người nhà, họ luôn căng thẳng chạy lại xem, giống như cô là một đứa trẻ không có năng lực tự lo liệu bản thân vậy.
56 Rất khó hình dung khoảnh khắc ấy trong lòng Liễu Dung có cảm xúc gì, giống như một buổi thi quan trọng nào đó, thâm tâm tự biết mình thi hỏng nhưng không tiện nói với người nhà, chỉ có thể vờ không sao cả, vừa hưởng thụ kỳ nghỉ tốt đẹp sau khi thi, vừa băn khoăn lo lắng, nghĩ đủ mọi cách đối mặt với kết quả kia thế nào.
57 Liễu Dung từ từ quen với xe lăn, chân giả và việc đi đứng bất tiện, cô mới lần dò được chút phương hướng của mình, bắt đầu trở nên bận rộn trước nay chưa từng có.
58 Thực tập ở xí nghiệp thông thường đều yêu cầu sinh viên trực ít nhất ba ngày mỗi tuần, Lương Tuyết dồn tất cả các tiết học vào thứ hai và thứ sáu, thực không dồn được thì xếp vào tối thứ ba tư năm.
59 Chuyện là vầy, đầu tiên là phía dưới bài về Liễu Dung được ghim lên đầu trang diễn đàn chợt không biết vô tình hay cố ý xuất hiện một vua lái lụa, đưa đề tài tấm gương tiêu biểu này lái thành đề tài hóng chuyện tập thể “cô gái này có người yêu chưa”.
60 Rất nhiều truyện cổ tích đều kết thúc bằng “hoàng tử và công chúa từ đó sống bên nhau hạnh phúc”, nhưng không phải ai cũng là công chúa, và một số năm sau, hoàng tử năm xưa khuôn mặt như hoa tính tình mềm mại nói không chừng cũng sẽ biến thành quốc vương quần chúng bụng phệ thích nghe và tin lời gièm pha đồn thổi.