21 - Ơ. . Đoàn Dũng giật mình mở mắt , cảm giác nằng nặng trên vai làm anh nhìn xuống. . - Hoài Thu ! Anh hốt hoảng hất Hoài Thu , trên người anh và Hoài Thu không có gì cả.
22 - Mẹ đừng nói gì cả với anh Dũng , mẹ nhé. Con tự giải quyết. - Mẹ xin con hãy nghĩ đến bản thân và con mình , sẽ không ai thương mình bằng chính mình.
23 Xô mạnh cửa phòng Đoàn Dũng , Hoài Thu giận dữ đi vào. - Tại sao hôm qua , em gọi mà anh không lên ? Thái độ của cô làm Đoàn Dũng khó chịu , tuy nhiên anh cố ôn hòa.
24 Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chói chang , 1 ngày chủ nhật đã đi qua lặng lẽ. Thằng Khang cứ khóc mãi , Bạch Thu nghe tiếng mẹ ru cháu não ruột. “Một mai thiếp có xa chàng.
25 Họ đã đi. Hoài Thu ngang nhiên đến và anh đi cùng với cô ta. Bạch Thu đứng sững giữa căn phòng khách , mới mấy phút trước đây hãy còn ồn ào và bây giờ lạnh lùng trống vắng , chỉ có cô với 1 nỗi buồn vô tận.
26 Lùng sục tất cả khách sạn , cuối cùng Hoài Thu cũng tìm thấy Tony Cường. Gã bình thản phì phà điếu thuốc. - Em tìm anh nhanh hơn anh tưởng. Sự thật , anh biết em có cửa hàng băng đĩa đồ sộ từ 1 tuần nay.
27 Mới bước qua cửa , 1 thứ không khí ngộp ngụa bao trùm. Hoài Thu đón anh bằng gương mặt sưng sỉa. Anh đi luôn vào trong. - Anh đứng lại ! Như không nghe , Đoàn Dũng đi luôn.
28 - Anh sắp về Mỹ chưa vậy ? - Sắp. Mày hỏi làm gì ? Hạ Liên nhăn mặt. - Anh sống ở nước ngoài mà chẳng văn minh gì hết. Nói chuyện với em gái mà cứ “mày , mày , tao , tao” khó nghe quá! Véo tai cô em gái , Cường bật cười.
29 Hạ Liên là người bàng hoàng nhất , cô lờ mờ suy đóan ra mọi chuyện. Tìm hiểu ra để ân hận , nếu bie’t sớm hơn , cô đã ngăn chặn họ. Ông anh của cô , suốt đời luôn gây ra họa.
30 - Em dễ dàng tha thư” cho anh ta vậy sao , Bạch Thu ? - Dẫu sao anh ấy cũng là cha của con em. Em không ở căn nhà ấy , thì trả lại cho anh ấy. - Em sợ nhớ lại kỷ niệm à ? - Có thể.
31 - Dũng ơi ! có khách. Người khách không mời mà đến , làm cho Đoàn Dũng bất ngờ. Sơn chìa tay ra bắt tay Đoàn Dũng. - Tôi muốn nói chuyện với anh , được chớ ? - Mời anh ngồi.