21 Ánh mặt trời buổi trưa bị ngăn lại bên ngoài bởi tấm rèm, trong phòng một mảnh mờ mịt, cái chăn bị người đá xuống giường, ở chân giường cuộn thành một nắm, mà hướng lên nhìn vào cái giường đặt dựa vào tường không ngừng phát ra âm thanh kêt.
22
Trời mưa.
Giống như lấy từng thùng nước mà liên tục đổ ào xuống, nước mưa tuôn *rào rào* chảy đầy mặt kính thủy tinh.
Ngày hôm qua rõ ràng còn nắng to, vậy mà hôm nay đã trời mưa như trút, Kỳ Vũ vuốt tấm kính thủy tinh mà có chút cảm khái, quay đầu trèo lên giường, lưng dựa vào giường đầu thì tựa vào tường, nghe tiếng sấm rền vang dội xuyên qua tấm thủy tinh mỏng, chậm rãi nhắm mắt lại.
23 Đứng trước cửa sổ, nhìn hình ảnh chính mình phản xạ lên tấm kính dính đầy nước mưa, Kỳ Vũ quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống cái hộp trên nóc tủ đầu giường, bất đắc dĩ mà đánh một cái lên trán.
24 Kỳ Vũ không thể tin mà trợn tròn mắt nhìn lấy người đang dán lấy môi mình thoáng cái cứng đờ lại, mà trong lòng Bùi Thiên thì đang thầm mắng mấy chục mấy nghìn lần, hận không thể đâm đầu vào tường, nhưng bên ngoài vẫn là bộ dạng phong khinh vân đạm (*thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi) mặt không biểu tình mà nhỏm dậy, dùng ánh mắt ý vị thâm trường (*ý vị, sâu xa, hứng thú) chăm chú nhìn Kỳ Vũ.
25
Người nằm trên dùng hai tay giữ lấy vai người ở dưới, cúi đầu đưa lưỡi vào dò xét không để cho còn chút nào chống cự, hung hăng mà cuốn lấy cái lưỡi non mềm, Kỳ Vũ nhắm mắt nghiêng đầu qua đáp lại, ngón tay nắm lấy lớp vải bông T càng ngày càng chặt.
26 Cách thứ nhất đốt than, cách thứ hai chết đuối
Cách thứ ba bị đâm chết, cách thứ tư bị đánh chết
Cách thứ năm say chết, cách thứ sáu chết ngạt
Cách thứ bảy cắt cổ tay, cách thứ tám dùng thuốc
Cách thứ chín thắt cổ, cách thứ mười ném đá đến chết
Cách thứ mười một nhảy lầu, cách thứ mười hai chết khát
Cách thứ mười ba chết đói, cách thứ mười bốn kìm nén đến chết
Cách thứ mười lăm bệnh mà chết
…
“A a chỗ đó!” Bùi Thiên từ phía sau ôm lấy eo Kỳ Vũ, giơ tay lên chỉ vào cách thứ chín hiện lên trên màn hình máy tính, “Có lẽ còn có là bị hù chết, khi đó anh thật sự bị dọa cho sợ muốn chết!”
Kỳ Vũ nghiêng đầu né khỏi hơi thở ấm áp đang phả vào tai, nở nụ cười.
27 Bùi Thiên ngu ngốc:
Kỳ Vũ mặt không đổi sắc mà nhìn Bùi Thiên, không, chính xác là nhìn vào thứ đồ vật màu vàng cùng với lông mềm như tơ đang nằm trong ngực Bùi Thiên.
28 Kỳ Vũ mở mắt ra,phát hiện trước mắt mình vậy mà lại ở trước cổng trường học cấp ba, sáng sớm, học sinh đến trường tụm năm tụm ba cười đùa huyên náo, cậu quay đầu lại, các tiệm cơm đối diện cổng trường đang đầy ắp học sinh, lồng hấp mở ra bay lên hơi nước, dường như còn ngửi ra tiệm này là làm bánh bao nhân thịt.