41 Phản ứng bất ngờ, hành động mạnh bạo, Xuyên nhất thời không biết nên phản kháng thế nào, mặc nhiên để cho Định trấn áp. Cho đến khi cảm giác được tiếng động phía sau lưng, cậu chàng mới cố gắng oằn người ra khỏi vòng kềm chặt của Định.
42 - Bộ em cẩn thận là được sao? Người em thì nhỏ thó ốm yếu như vậy, còn nó thì to xác gần ngang ngửa anh. Anh đã dặn là đừng gần gũi thân thiết với nó quá mỗi khi vắng người rồi, lỡ nó nổi thú tính kiềm nén hết nổi thì biết tính sao, hả?! – Hiệp lo sợ cho an nguy của Xuyên cứ y như gái nhà lành bị sỡ khanh hãm hại.
43 Bất ngờ, Xuyên đẩy người Hiệp ngửa ra giường, dùng ánh mắt cộng nụ cười gợi tình chưa từng có. Chẳng hiểu sao lúc này, Hiệp lại trở thành người bị động, trở thành con thú cưng ngoan ngoãn bị chính loài vật vốn dĩ “nhút nhát” như Xuyên điều khiển hoàn toàn.
44 - Anh còn tra cứu em hả? Là ai bắt em ngồi coi chung “phim con heo” để trau dồi kinh nghiệm. Thì em cũng bắt chướt theo thôi!~ Anh chẳng bảo thích đối phương chủ động một chút thì mới kích tình còn gì?!- À… ra là vậy… Đúng là cậu bé thông minh sáng láng nha.
45 - Nhà chúng ta có khách hả Xuyên?Hiệp là người mở màn cho cuộc hội nghị. Thông qua chất giọng điềm đạm, nét mặt tươi tắn, cho thấy anh chàng không có biểu hiện của sự khó chịu hay kìm nén bực bội trong lòng đối với vị khách kia.
46 Dù vô cùng quê cơ vì lời nói khích bác của kẻ địch, nhưng Hiệp cũng biết điều mà làm thinh. Cậu bé trai lại tiếp tục bị dồn ép vào tình thế nan giải, tâm trạng rối bời…- Định à, chúng ta là bạn thân của nhau mà đúng không?- Phải, lúc trước là thế… nhưng bây giờ thì hơn thế nhiều rồi! Tôi thích Xuyên, và tôi nghĩ tôi mới là người phù hợp với Xuyên hơn cả.
47 - Anh không tin tưởng em sao? Trong khi em mới là người lo sợ hơn cả?!- Anh đã củng cố mọi thứ hết rồi em còn lo sợ gì nữa?! Trong khi anh mới sợ mất em thôi, vì khi con người có nhiều hơn một lựa chọn, khó tránh khỏi dao động tâm lý, toan tính thiệt hơn để tìm một bến đổ an toàn.
48 Chớp mắt mà đã hết hè, năm học mới lại đến, Xuyên bước vào lớp 11. Công việc của mẹ ngày một bận rộn, lịch quay nhiều nên không có thời gian ở nhà làm bữa sáng, vì thế Hiệp và Xuyên cũng như papa đều phải ăn tiệm.
49 Hơn ai hết, Xuyên hiểu rõ điều đó, mà có lẽ đứa con trai nào khi vừa nhận ra tình cảm bất thường của chính mình đều có suy nghĩ như thế. Nhưng không phải bất kỳ điều gì trái với lẽ tự nhiên đều đi đến một điểm chung, Định yêu Xuyên và Xuyên yêu Hiệp… chứ không hề có bất kỳ sự phát sinh tình cảm nào đối với một đối tượng khác.
50 Chiều cuối tuần, mẹ ở nhà nên chuẩn bị cơm nước rất thịnh soạn, thậm chí đồ ăn còn nhiều hơn bình thường. Vì thế Xuyên thắc mắc hỏi tại sao, mẹ bảo là nhà mình sắp sửa có khách đến ăn cơm chung.
51 Quán cà phê Highland, buổi trưa thanh vắng, nắng nhẹ. Trong một góc quán khuất sau tầm nhìn ra con phố ồn ào, Hiệp và Châu đang ngồi đối diện nhau, trong nét mặt có vẻ nghiêm trọng khác biệt với những đôi tình nhân đang âu yếm xung quanh họ…- Lâu lắm rồi chúng ta mới lại được hẹn hò với nhau thế này đúng không anh? Nhớ lại khoảng thời gian lúc trước, thật êm đềm và lãng mạn quá…- Đừng vòng vo ca cẩm nữa, cô muốn gì nói đi!- Sao anh lại hỏi em câu đó, em có muốn gì đâu chứ? – Châu bày ra bộ mặt rất ư là kinh điển: ngây thơ vô số tội.
52 Thứ năm, Xuyên được nghỉ buổi sáng, điều đó có nghĩa cậu ở nhà một mình. Đang ngồi thảnh thơi trên ghế sô-pha xem Paris by night “S” thì bỗng tiếng chuông cửa reo, Xuyên buồn bực chạy ra mở cửa thì nhận ra đây là vị khách nữ xinh đẹp bí hiểm.
53 Mọi thứ diễn tiến theo đúng những gì Châu sắp xếp, chỉ còn chờ Hiệp bước vào đỡ mình dậy và mắng đứa em bạo hành với chị dâu một trận thôi. Hiệp từ tốn đi tới chỗ hai người, nhẹ nhàng để cặp xách xuống ghế, sau đó tiến lại gần chỗ Châu đang tạo dáng “nửa nằm nửa ngồi” cộng vẻ mặt cố tỏ ra khổ sở nhất có thể…- Em có sao không?- Dạ, không sao đâu anh! Chỉ bị trầy trụa chút đỉnh, bầm tím chút đỉnh, trật khớp chút đỉnh thôi.
54 Định là người duy nhất oan uổng bị cuốn vào mối tình tay tư tréo ngoe này, cậu chàng ngơ ngác nhìn Xuyên hỏi:- Có chuyện gì vậy Xuyên? Tui biết là mình đẹp trai nhưng cũng đâu cần tụ họp ra đây tiếp đón nồng hậu dữ vậy? – Trong câu hỏi vẫn mang sự hài hước châm biếm vốn có.
55 - Định à, thật ra…- Việc tui đi du học, không có nghĩa là tui hoàn toàn từ bỏ Xuyên đâu! Tui sẽ trở về, và bất cứ lúc nào cũng có thể cướp Xuyên khỏi tay hắn!- Tui phải nói bao nhiêu lần Định mới hiểu đây? Giữa tình bạn và tình yêu không thể hòa hợp được.
56 Hiệp gõ cửa phòng Xuyên ba cái rồi bước vào, giữ đúng phép lịch sự cần có. Xuyên đang ngồi cạnh cửa sổ kéo tai phone nghe bài “Sorry that I love You”.
57 Nghe được những lời đó của Xuyên, lòng Định cảm thấy hân hoan vô cùng, có lẽ hạnh phúc không chỉ đơn giản là được ở bên người mình yêu, mà là luôn được nhìn thấy người mình yêu mỉm cười.
58 - Áaa… ĐAU… Anh… từ từ thôi… em đau lắm!!!Nước mắt Xuyên đã chảy ra, vẻ mặt thể hiện sự đau đớn cùng cực… Cậu nghĩ rằng Hiệp sẽ tỉnh cơn hoang lạc, dần nhẹ nhàng với mình hơn.
59 Lúc này đây, khi mọi chuyện vỡ lỡ, Hiệp mới nhận ra mình đã quá nông cạn và thiếu nghĩ suy. Trong một phút bốc đồng, đánh mất lý trí để rồi làm tổn thương đến người yêu bé nhỏ của mình.
60 Nói dứt lời, Xuyên lãnh đạm đóng sầm cửa lại, không chút nể tình. Rất nhiều ngày sau đó, Xuyên hoàn toàn phớt lờ Hiệp, không đoái hoài gì tới anh nữa.