21 Mảnh giấy nhắn màu vàng bị cái chặn giấy hình chữ nhật ép qua ép lại mấy lần, cuối cùng cũng phẳng phiu không ít, chỉ là những nếp gấp nho nhỏ trong tờ giấy vẫn không hết được.
22 Ông chủ Trương là một người chồng, người cha tốt, bình thường ngoại trừ cần phải xã giao thì từ trước tới nay cứ tan tầm sẽ tức khắc về nhà báo danh. Thế nhưng hôm nay gã lại nhận được điện thoại của cấp dưới, gào rú bắt ông ra khỏi nhà, lúc này hai người đang ngồi ở một chiếc bàn ngoài trời mắt to trừng mắt nhỏ.
23
Ngô Thế vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, nào biết còn chưa bước vào cửa phòng đã thấy cảnh làm người ta tăng xông.
Điền Lịch ngồi tựa vào đầu giường, thoạt nhìn tinh thần không tệ.
24 Đợt bệnh cấp tính này, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Ngày thứ hai nằm viện, Điền Lịch đã không cảm thấy dạ dày đau nhức nữa, sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Bác sĩ nói Điền Lịch về nhà tĩnh dưỡng cũng được, nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện vài hôm nữa, dù sao bề ngoài thấy không đau đớn nhưng không chắc bên trong toàn bộ đều tốt.
25 Đối với hai người đàn ông, giường bệnh trong bệnh viện quả là quá nhỏ hẹp. Ngô Thế và Điền Lịch chỉ có thể nghiêng người nằm ngủ, mặt gần như muốn dán vào nhau.
26 Không dám gây ra động tĩnh gì rước lấy sự chú ý của hộ sĩ trực ban, Ngô Thế khổ sở rúc ở cửa phòng bệnh một đêm. Tuy tình trạng thê lương, bên trong nhiều ít là do hắn tự làm tự chịu, Ngô Thế cũng biết xấu hổ nên không oán giận.
27
Nhân dân cả thế giới này nên biết rằng…
Những vấn đề ông chủ nêu cho hắn, Ngô Thế nghĩ ông chủ chắc hẳn là biết đáp án, nhưng vẫn cứ khư khư giữ im.
28
Lời tác giả: hôm nay nói khá là nhiều. Nếu kiên trì thì hẵng xem không thì cũng không có gì để nói. Thực ra viết lại lần nữa tôi vẫn không tìm ra được cảm giác, viết ra cũng thấy là lạ, mỗi lần viết đều phải đẩy tốc độ đăng bài, không thì tôi chắc chắn sẽ bởi vì tự ti mà tiếp tục xóa, sửa chữa sau đó truyện này sẽ bị drop và dừng vô thời hạn…
Ý đồ tôi viết rõ ràng là tâm lý Ngô Thế.
29
Vừa bắt đầu câu chuyện đã bị nhân viên dọn dẹp tới cắt ngang rồi, Ngô Thế có vẻ không hài lòng đi sát đằng sau Điền Lịch ra khỏi phòng bệnh.
Sớm không đến muộn không đến, đúng là cái đồ tượng đất, bởi vì mấy người mà diễn viên nam nữ chính mới xảy ra nhiều hiểu lầm linh ta linh tinh dẫn từ năm tập thành năm mươi tập phim đấy… Ngô Thế không khỏi giận chó đánh mèo, len lén quay đầu lại trừng người nhân viên vô tội kia.
30 Tớ đi tìm quần áo cho cậu. ” Ngô Thế vừa vào cửa đã đá giầy hấp tấp chạy vào bên trong. Đại khái là ở trong thang máy hu hu một phen, giờ thì tâm tình đã nhẹ nhõm bớt rồi.
31
Điền Lịch nói lời kinh thiên động địa bằng giọng nói bình tĩnh như không.
Ngô Thế sắp bị ù tai bởi chính tiếng tim đập của mình. Hắn chỉ hỏi theo trực giác, lúc nói ra rồi, hắn thậm chí biết rõ chữ ‘thích’ trong lời hắn nói có hàm ý như thế nào, thế mà Điền Lịch đã thẳng thắn cho hắn đáp án rõ ràng.
32
Điền Lịch đứng dưới đèn đường, hai tay ôm ngực, dùng sức giậm chân. Dưới ánh đèn màu vàng, hơi thở của y tựa như sương trắng, tiêu tan nhanh chóng.
Mùa đông phía Nam không lạnh thì thôi, đã lạnh thì khiến ai ai cũng khó chịu.
Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh, Xuyên Không
Số chương: 121