21 “Tổng giám đốc Hàn, đây là quyển tài liệu ngài cần. ” Thư ký Tiểu Lâm đem quyển sách giới thiệu các điểm du lịch của các quốc gia châu Âu được in cực kỳ tinh xảo đặt trước mặt Hàn Tự Dương, tò mò nhìn mười ngón tay đang gõ trên bàn phím của tổng giám đốc, anh ngẩng đầu gật gật với cô,“Cảm ơn.
22 “Lý Quân Mạc , đây là cái gì?”Mỗi lần khi anh gọi đầy đủ tên mình ra như vậy, vai Quân Mạc đều không tự chủ được mà rụt lại, rồi mới dám ngẩng đầu nhìn hai mắt đang mang theo lửa giận của anh.
23 Sáng sớm tinh mơ, bởi vì đang là mùa hè nên bầu trời cũng đã sáng từ lâu, Hàn Tự Dương vào phòng khách, nhất thời không thể thích ứng với ánh sáng từ ban công chiếu vào – phòng ngủ luôn bị vài tầng rèm cửa che kín, một tia sáng cũng không thể lọt vào.
24 Quân Mạc thích nhất là ngọn đèn màu vàng nhạt, cô luôn nói ánh đèn như vậy là ấm áp nhất. Hôm nay, ánh đèn màu vàng nhạt đó đang chiếu sáng rõ hai người, Hàn Tự dương lấy khuỷu tay huých nhẹ vào cô, “Đi nghe điện thoại.
25 Nhà hát nhỏ đã chật người – kỳ thật không thể nói đây là một nhà hát nhỏ được, nhiều nhất cũng chỉ là hội trường của một nhà trẻ, ngồi dưới là phụ huynh của lũ trẻ nhỏ.