41 “Em tránh ra!” Sở Vân Hiên nói, nhìn vào mắt Bạch Tiểu Hoa, ánh mắt có một loại bi thương không nói nên lời. “Nếu tôi không tránh thì sao?” Cô không có lý do gì để giải thích với hắn, dù sao hiện tại hai người không có bất kì quan hệ gì, nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ hợp tác, lợi dụng nhau mà thôi.
42 Bước chân thất thểu, chậm rãi xuyên qua màn đêm hắc ám lạnh như băng. Giờ phút này, Sở vân Hiên rốt cục mới hiểu được, mọi người trên đời này vì yêu mà đau, vì yêu mà rơi lệ.
43 Đến tổng bộ của Thiên Long hội, Sở Thiểu Hoa hơi hơi gật đầu. “Phu nhân, chủ nhân ở bên trong. Tôi lui xuống trước. ”Bạch Tiểu Hoa gật đầu, ý bảo hắn có thể đi.
44 “Muốn chết sao?” Không kịp né tránh cái hôn của sói, Bạch Tiểu Hoa buồn bực trừng mắt nhìn hắn. Hắn còn chưa đánh răng nha! (Câu này không rõ, nguyên văn: 丫的欠抽呢!)Sở Vân Hiên khôi phục lại bộ dạng xinh đẹp nhẹ nhàng lúc trước, nhếch môi cười “Đây là quà cảm ơn của anh! Tuy nhỏ nhưng là tấm lòng.
45 Bốn nhà Diệp - Vương - Tằng - Khang đều đến đông đủ. Hơn nữa trừ bỏ lão gia chủ, cơ hồ đều là những nhân vật trung tâm. Nói đúng hơn là, phụ nữ nhiều hơn đàn ông.
46 Người phụ nữ này, không hề có dáng vẻ của thục nữ, cũng không phải tiểu thư khuê các, há mồm ra là bà đây, ngậm miệng lại là chửi rủa, giống hệt một nữ lưu manh, một nữ lưu manh không có văn hóa.
47 “Sở Vân Hiên!” Vương Bá phẫn nộ hét lớn một tiếng. Nhìn tâm phúc của mình bị tra tấn như vậy, hắn dù có ý chí sắt đá, cũng không thể chịu nổi “Cậu đừng khinh người quá đáng!” Vốn nghĩ rằng, đối với Sở Vân Hiên mà nói, những người này không có công lao cũng có khổ lao, cho dù mang theo mục đích, nhưng cũng vì hắn làm không ít chuyện, ai ngờ hắn lại độc ác như vậy.
48 Thiên Long hội bỏ qua chuyện của bốn nhà, nhưng chuyện đã truyền đi khắp nơi rất nhanh, đương nhiên, chuyện Sở Vân Hiên muốn trở thành nhân tài của địa giai cũng bị mọi người biết.
49 Diệp Đan Phượng vốn không nghĩ rằng mình sẽ ghen ghét cô ta, chán ghét cô ta, nhưng kỳ lạ là cô cũng không có những cảm giác đó, lén lút tìm hiểu quá khứ của cô ta cũng chỉ vì tò mò, nói không giật mình là không có khả năng.
50 Mắt Bạch Tiểu Hoa sáng lên, cầm lấy tay Ngọc Đường Xuân, vội vàng nói, "Nếu là đảo kho báu, nhất định có rất nhiều bảo bối đúng không?"Ngọc Đường Xuân gật đầu, "Đó là đương nhiên! Tuy rằng chưa có người tận mắt nhìn thấy, nhưng đảo Thiên Lang quả thực là có tồn tại, từ ngàn năm trước sau khi biến mất, từ đó đến nay nó chưa hiện ra lần nào, cũng có không người nào biết vị trí của nó ở nơi nào.
51 Bạch Tiểu Hoa không được tự nhiên đẩy hắn ra , tuy rằng nàng không phải tiểu cô nương, hơn nữa đã là mẫu thân một đứa nhỏ , nhưng Ngọc Đường Xuân lại là bằng hữu tốt nhất thậm chí là thân nhân, mấy năm qua cũng chưa bao giờ đối với hắn có cái ý nghĩ không an phận gì.
52 Chưa bao giờ Bạch Tiểu Hoa cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, gần như là đếm từng giây, lo lắng chờ đợi đến 12h. Khi kim đồng hồ chỉ đến 11h30, điện thoại lần thứ hai vang lên.
53 “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Đây không phải đường tới Thiên Long Hội chứ?Hạ Lưu Ly cũng không để ý cô, mà là chuyên tâm lái xe. Ở góc độ cô không nhìn thấy, hắn lặng lẽ giương khóe miệng.
54 Hạ Lưu Ly hận không thể bóp chết người phụ nữ ngu ngốc này, không phải bởi vì cô che giấu sự thực, mà bởi vì cô căn bản không coi hắn là người có thể tin cậy, cô thậm chí còn không coi hắn là đàn ông.
55 Trở lại Thiên Long hội, mới phát hiện ở cả tổng bộ, đèn đuốc sáng choang. Đi vào cũng không thấy bóng dáng Sở Vân Hiên, chỉ có Sở Bồi Lâm với vẻ mặt ngượng nghịu nhìn Bạch Tiểu Hoa, ánh mắt đó như là nhìn thấy mẹ còn kích động hơn.
56 Ngày hôm sau. Bạch Tiểu Hoa dựa theo yêu cầu của người kia trong điện thoại, đi tới địa điểm chỉ định, bởi vì bị bịt kín mắt, cho nên cũng không biết người mang mình lên xe là ai.
57 Lý Vân San buồn cười nhìn cô gái đầm đìa mồ hôi, mặt mày xanh mét đang chống đỡ, lạnh lùng nói:" Cô có thể làm tới mức này đã là không tồi, tôi đánh giá cô.
58 Nhặt xác?Lý Vân San thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Cô rõ ràng còn sống có được không. Chỉ là người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ hờ hững, không hề có lực sát thương lại có tâm cơ sâu bực này.
59 Đảo Thiên Lang bí mật phát sáng, yên lặng dưới mặt biển, không biết ẩn náu như thế nào dưới cuồng phong của sóng biển. Tiểu Bảo mới trải qua sự kiện bắt cóc thì ngoan ngoãn hơn nhiều, trừ những lúc đi học, liền theo sau Sở Thiếu Hoa luyện công, chỉ là tình huống thật sự của Tiểu Bảo và Tiểu Hoa có nhiều điểm thập phần giống nhau, đều có căn cơ tốt cùng thiên phú trời cho, lại từ đầu đến cuối không có cách nào tu luyện, càng không có biện pháp hấp thụ tinh hoa trời đất, hiện tại bất đắt dĩ tình huống cấp bách, đành phải học tập võ thuật cùng xạ kích cơ bản.
60 Luyện Đan Sư là một nghề đặc thù, độ được hoan nghênh luôn dẫn đầu, bởi vì yêu cầu hết sức hà khắc, cho nên luyện đan sư rất ít, đến hiện giờ, luyện đan sư quả thật là vô cùng hiếm có, giữa thế tục cơ hồ tồn tại cấp ngang nhau, giữa ẩn tàng thế gia cũng cực kỳ hiếm thấy, ngay cả Môn Phái Thượng Cổ cũng không thể có được bao nhiêu.