41 Đã 1 tuần kể từ ngày Tae Sun xuất viện, cậu ta vẫn bặt vô âm tín, không chút tin tức. Gọi điện thì không nghe máy, cũng chẳng nghe ngóng được gì về tin tức của cậu ta cả, trong lòng Min Jae cảm thấy hơi lo lắng.
42 -Tae Sun ah… !!!-Bà Jin bước vào phòng và đặt trước mặt cậu con trai một đống giấy tờ…-Đây là gì vậy mẹ ?-Là một vài hồ sơ và giấy ủy quyền. Vụ bắt cóc lần trước chắc chắn có sự nhúng tay của ả đàn bà đó.
43 Joo Won tới lớp trong tâm trạng không mấy tốt, từ khi trỏa về tới nay, cậu luôn bị mấy cô nữa sinh quấy rầy. Hết tặng quà, kẹo, bánh quy, socola rồi lại đến cơm trưa…Ai ai cúng làm giống hệt nhau…họ cứ nghĩ rằng chỉ một hộp cơm nhỏ nhắn hay một thỏi socola tự làm được đặt trong chiếc hộp đẹp rồi đính kèm thêm những lời nhắn thật mượt mà là có thể trở thành bạn trai bạn giá của nhau sao ????Và hôm nay cúng không ngoại lệ…mặt bàn đã đành….
44 Ngồi trên chiếc ghế băng dài ngoài phòng cấp cứu. Đây là lần thứ hai Min Jae ngồi ở đây…Cho đến bây giờ cô bé vẫn chưa hết bang hoàng vì những gì xảy râ vài giờ trước….
45 Đặt vào tay Min Jae chiếc khăn… Joo Won ngồi xuống trước mặt cô bé nhẹ nhàng lau đi vết máu khô trên tay cô…. -Tae Sun sẽ không chết đúng không?-…………………….
46 Bóng đêm bao chùm mọi thứ…. . chỉ còn nghe thấy tiếng bíp bíp từ máy điện tâm đồ…. ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, Min Jae ngồi yên lặng ngắm Tae Sun đang say ngủ….
47 Tôi sẽ quên bạn, sẽ quên bạnDù có gặp bạn trên đường hay nơi nàoTôi cũng sẽ vờ như không biếtTôi sẽ không sao, mọi chuyện sẽ ổn. Trái tim tôi sẽ quên bạn.
48 Một tuần trôi qua từ cái ngày ấy, không biết giờ này Tae Sun ra sao? Cậu ấy đã xuất viện hay chưa. . ? Lăn lăn chiếc bút trên mặt bàn, Min Jae không tài nào đẩy được cái tên Han Tae Sun ra khỏi đầu.
49 Tiếng còi cấp cứu dồn dập lập tức đưa Joo Won vào bệnh viện. . . . mọi thứ như đã được chuẩn bị từ trước. . . các bác sĩ nhanh chóng cấp cứu cho Joo Won.
50 Lúc gặp cậu ở cửa phòng cấp cứu, tôi rất muốn ôm cậu, muốn ôm cậu vào lòng đến phát điên lên. . . có lẽ vì. . . tôi quá nhớ cậu. . . tôi nhớ Min Jae của tôi.
51 Lại là một ngày mưa. . . . một ngày mưa heo hút và ảm đạm. . . Từng dòng xe chạy chầm chậm trên đường như nửa muốn tránh cơn mưa nửa muốn đùa nghịch cùng những giọt nước của tạo hóa.
52 Nâng ly rượu lên, bà Sung Jung nốc cạn thứ chất lỏng đó xuống cổ họng. . . Đã lâu lắm rồi bà không khóc. . . những giọt nước mắt lăn dài trên ngương mặt hoa da phấn của người đàn bà tham vọng.
53 Trong quá cafe nhỏ nằm ở cuối con đường. . . -Có chuyện gì thì nói nhanh lên,tôi không ngờ một đại phu nhân quyền lực nhất Đại Hàn dân quốc này lại gặp một người như tôi đấy.
54 5 năm sau. . . . . . . Giới thiệu với mọi người đây là cô Park Min Jae, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy sẽ là giám đốc tài chính mới của chúng ta. -Xin chào mọi người tôi là Park Min Jae, mong mọi người giúp đỡ.
55 Min Jae vẫn đang ngủ. . . . cô đã quá say để biết được chuyên giì đang xảy ra. Chiếc xe màu đen của Tae Sun dừng lại ở một khách sạn lớn trong thành phố.
56 Ánh nắng bắt đầu của một ngày mới đã soi qua khe cửa. . . và lăn dài trên gương mặt cô. . . Đầu bắt đầu đau như ai đó dùng búa gõ mạnh vào. . . Min Jae giật mình khi thấy mình đang trong khách sạn.
57 -Thưa giám đốc, tối nay chị có một bữa tiệc với các doanh nhân trẻ. . chị có muốn đi không ạ?Tháo chiếc kính ra, Min Jae nghĩ về bữa tiệc tối nay. Đối với cô việc gặp lại Tae Sun là một chuyện tốt nhưng gặp lại trong hoàn cảnh hôm qua khiến Min Jae cảm thấy xấu hổ vô cùng.