41 Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang tĩnh lặng, nặng nề và mệt mỏi.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, người đàn ông trên tay cầm một bó hoa bất tử lặng lẽ bước vào phòng.
42 Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang tĩnh lặng, nặng nề và mệt mỏi.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, người đàn ông trên tay cầm một bó hoa bất tử lặng lẽ bước vào phòng.
43 Liêu Trúc Hàn uể oải lắc đầu: ''Thôi, ba người ra ngoài đi, em nấu cho. ''Ngọc Y rụt rè hỏi:'' Chị, chị thực sự có thể nấu ăn sao?''Cô ngẩng đầu lườm cô em họ của mình:'' Sao? Vậy cô tự nấu nhé!'''' Không.
44 Ánh sáng từ khe cửa sổ chiếu vào phòng bệnh , chiếu lên gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của Liêu Trúc Hàn.
Tiếng cửa mở thật khẽ truyền đến.
45 ''Ư. . . '' Mở mắt ra rồi lại nhắm lại, anh cố gắng thích ứng với ánh sáng đã lâu không nhìn thấy, cụ thể thì bao lâu cũng không biết nữa. Toàn thân đau nhức, trước ngực lại nhói lên từng hồi, không còn sức lực để cử động nữa.
46 Tối quá.
Chật hẹp quá.
Cả người đều tê cứng và đau nhức.
Đây là cảm giác của Liêu Trúc Hàn khi cô tỉnh dậy.
Nâng đôi tay gần như không còn cảm giác lên sờ soạng.
47 ''Thực ra. . . mấy mươi năm trước tôi cũng giống như anh, nằm trên chiếc giường này, bị khóa bằng xích sắt này. Đã chết trong tòa lâu đài này và thi thể được đặt ở đây.
48 Chương 25
" Phanh!!!"
Cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra không chút lưu tình. Kèm theo đó là giọng phụ nữ trung niên vô cùng hốt hoảng.
49 Khẽ nhắm mắt, trong lòng không khỏi xót xa, Lam Phi không nghĩ tuổi thơ của cô lại đau buồn như vậy. Đang trầm tư ủ dột, tiếng nói của Giang Thần lại cất lên.